Cảnh "tu la" luôn đến bất ngờ như thế đấy.

Kết Hạ còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã vật lộn đến tận hàng ghế cuối lớp.

Bàn ghế xếp ngay ngắn bị húc cho xô lệch tán loạn, ghế bị lật đổ va xuống đất phát ra tiếng động nặng nề.

Cứ tưởng học bá đánh nhau với đầu gấu thì chắc chắn học bá sẽ thua thiệt, ai ngờ lại là Quý Viễn nhanh chóng đè được Bạc Diệu Quang xuống.

Cậu mặt lạnh như tiền, ép cái đầu tóc xù bướng bỉnh kia lên tủ sắt, trầm giọng cảnh cáo:
“Tôi khuyên cậu, đừng có gây chuyện vô cớ.”

Có vẻ cũng nhận ra mình đã xem thường đối phương, Bạc Diệu Quang thôi cười, sắc mặt tối sầm.

Cậu ta thuận thế chộp lấy cổ tay Quý Viễn, cực nhanh co gối thúc mạnh vào bụng đối phương, nhân lúc Quý Viễn chưa kịp phản ứng đã siết cổ rồi tung thêm một cú đấm.

Cú đó dùng toàn lực.

Quý Viễn khẽ rên một tiếng, cảm thấy vị máu tanh ngọt trào lên cổ họng, vội đưa tay che mặt. Ngay sau đó, giữa kẽ tay đã rịn ra một dòng máu đỏ sẫm.

Kết Hạ thốt lên một tiếng, hoảng hốt đến mức đứng sững tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trận đánh nhau ở cự ly gần như vậy, lại còn thấy máu nữa chứ.

Đang không biết làm gì, thì sau lưng bất ngờ vang lên tiếng quát giận dữ của giáo viên chủ nhiệm——

“Dừng tay! Mới sáng sớm mà các cậu làm cái trò gì đấy?! Bạc Diệu Quang! Vừa khai giảng đã gây chuyện! Lập tức xách đồ lên văn phòng viết bản kiểm điểm cho tôi!”

Người đàn ông trung niên ôm tập giáo án đứng ở cửa lớp, trông thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt, cái bụng bia cũng vì tức giận mà gần như muốn nổ tung.

Thấy học sinh cưng bị đánh chảy máu mũi, ông nghiến răng đau lòng, lại gằn thêm một câu:
“Kết Hạ, em mau đưa Quý Viễn xuống phòng y tế!”

__________

Ngày đầu tiên nhập học đã có học sinh bị thương, cô giáo phòng y tế cũng ngạc nhiên ra mặt.

Sau khi cầm máu cho Quý Viễn xong, cô nhẹ nhàng nói:
“May mà không trúng chỗ hiểm, nghỉ ngơi một lát là ổn.”

Kết Hạ ngồi bên cạnh lén thở phào.

Trên đường đến đây cô sợ muốn phát khóc, thấy máu chảy nhiều như vậy còn tưởng sống mũi bị đánh gãy rồi. Giờ nghe nói không sao, cuối cùng cũng yên tâm hơn phần nào.

Lúc này cô mới thật sự hiểu vì sao Bạc Diệu Quang được gọi là “đầu gấu”, ra tay đúng là không nương chút nào! May mà thầy chủ nhiệm đến kịp, nếu không thì không biết hậu quả còn đến mức nào nữa.

Kết Hạ lén nhìn sang Quý Viễn. Vết máu trên mặt cậu đã được xử lý sạch sẽ, cậu ngồi ngay ngắn bên bàn, dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, khó mà liên tưởng nổi đến người vừa rồi xông lên túm áo Bạc Diệu Quang.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Quý Viễn lại ra tay trước. Chỉ vì một câu khiêu khích của Bạc Diệu Quang thôi sao? Cậu đâu phải người bốc đồng như thế.

Thấy không còn gì đáng ngại, Quý Viễn khẽ nói lời cảm ơn rồi đứng dậy định rời đi.

Cô y tá vội gọi lại, chỉ vào chiếc giường trắng ở góc phòng, dịu dàng đề nghị:
“Ra giường nằm nghỉ một lát đi, khỏe rồi hẵng về lớp.”
Thấy cậu hơi ngập ngừng, cô y tá lại nghiêng đầu nhờ vả Kết Hạ:
“Em học sinh, giúp cô lấy cho bạn ấy ly nước ấm nhé.”

Kết Hạ không do dự, lập tức đứng dậy đi lấy ly giấy.

Quý Viễn gọi cô lại:
“Không cần phiền đâu.”

“Không sao, không phiền đâu ạ.” Cô không quay đầu lại, động tác lại càng nhanh hơn.

Lúc cô đang lấy nước thì có người tìm cô y tá, cô y tá dặn dò vài câu rồi ra ngoài.

Cô y tá vừa đi, cả phòng y tế lập tức im lặng đến đáng sợ.

Kết Hạ dán mắt vào dòng nước đang chảy trong bình lọc, cảm thấy sau lưng như có gai nhọn.

Nghĩ đến câu “nam thần của cậu đến rồi” mà Bạc Diệu Quang châm chọc lúc nãy, tay cô run nhẹ khi nhấn nút lấy nước.

Vừa rồi vì lo cho vết thương của Quý Viễn, lại có y tá bên cạnh, nên cô còn có thể tạm gác lại mọi cảm xúc. Giờ thì chỉ còn hai người, cảm giác ngượng ngùng dồn dập kéo đến, khiến cô không biết phải giấu mặt vào đâu.

Có lẽ đối với Quý Viễn, cô chỉ là một trong rất nhiều người thích cậu, không đáng để lưu tâm. Nhưng với cô, việc thích cậu là một bí mật cần rất nhiều dũng khí mới dám giữ chặt trong lòng.

Vậy mà giờ lại bị lôi ra ngoài ánh sáng trong tình huống thế này, vừa xấu hổ lại vừa rối bời.

Nước đã đầy ly, lắc lư trong chiếc ly giấy.

Cô không thể tiếp tục trốn tránh, đành gượng gạo đem ly nước đến đưa cho cậu.

Quý Viễn nhận lấy, khẽ cảm ơn.

“Không cần cảm ơn đâu…” Kết Hạ lúng túng đứng bên cạnh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đỏ mặt giải thích:
“Câu lúc nãy… là Bạc Diệu Quang nói bừa đấy! Cậu đừng để ý…”

Quý Viễn ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Kết Hạ ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi nhanh chóng cúi gằm xuống, lắp bắp bổ sung:
“Là… cái câu ‘nam thần của cậu đến rồi’ ấy…”

Quý Viễn hiểu ra, ánh mắt khẽ lay động một chút, rồi lại trở nên bình tĩnh.

Cậu đặt cốc nước giấy lên bàn, mím môi khẽ “ừ” một tiếng, tựa như hoàn toàn không để tâm.
Kết Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại hơi hụt hẫng.

Quả nhiên như cô nghĩ, sự yêu thích của một nữ sinh đối với cậu, căn bản chẳng đáng bận tâm.

Không khí trở nên ngột ngạt, chẳng ai lên tiếng nữa.

Tiếng gõ cửa khẽ khàng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Kết Hạ cứ ngỡ là cô y tế quay lại, nghiêng đầu nhìn sang thì sắc mặt lập tức cứng đờ.

Kẻ không mời mà đến đang khoanh tay dựa vào khung cửa, vẫn là nụ cười hồ ly vừa chói mắt vừa khiến người khác muốn đánh.

Cảm giác chẳng lành vừa dâng lên, mí mắt Kết Hạ bất giác giật nhẹ, rồi nghe thấy Bạc Diệu Quang mở miệng:
“Lão Hà nói xử lý xong vết thương thì quay về, hai người ở riêng lâu như vậy, đang chơi trò y tá đấy à?”

Câu đầu tiên đã khiến Kết Hạ ngượng đến mức muốn độn thổ.

Quý Viễn, vốn đang im lặng, bỗng nhiên đứng phắt dậy, giọng cao vút:
“Bạc Diệu Quang!”

Tiếng quát mang theo cảnh cáo nhưng chẳng có chút tác dụng. Bạc Diệu Quang nheo mắt, cười khiêu khích:
“Sao thế, nổi giận rồi à?”

Thấy sắc mặt Quý Viễn xanh mét, lửa giận gần như không giấu nổi, cậu ta bật cười khẽ, trong lòng lại càng chắc chắn hơn:
“Cậu mọt sách này từ khi nào lại dễ nổi nóng thế?”

Câu nói như một gáo nước lạnh dội xuống, khiến sống lưng Quý Viễn khẽ run, sau đó nhanh chóng thu lại cảm xúc, trở về với vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày.

Thấy cậu chuẩn bị quay về lớp, Kết Hạ lo lắng vết thương của cậu chưa ổn:
“Không nghỉ thêm chút nữa à? Đợi cô quay lại xem cho chắc…”

“Không cần.”

Nghe vậy, Kết Hạ chỉ có thể vội vã đi theo.

Hai người một trước một sau đi về phía cửa, Bạc Diệu Quang vẫn ngẩng cao đầu, chẳng thèm liếc họ lấy một cái.
Kết Hạ tưởng rằng cuối cùng cậu ta chịu yên phận, nhưng khi họ lướt qua nhau, cậu ta bất ngờ đưa tay kéo lấy cô.

Dù không dùng nhiều sức, nhưng cô cũng chẳng thể vùng ra được.

Kết Hạ tròn mắt sững sờ, vừa giận vừa sợ, chỉ muốn nhanh chóng hất tay cậu ta ra.
Không ngờ tay cậu ta lại siết chặt hơn, những ngón tay thon dài đẹp đẽ như được tạc khắc giờ lại như những chiếc gai sắt, ghì chặt lấy cô.

Giằng co hồi lâu vẫn không thoát được, Kết Hạ cuối cùng tức giận kêu lên:
“Cậu làm gì đấy?”

Bạc Diệu Quang khẽ xoay cổ tay, dễ dàng kéo cô lại gần, giọng đùa cợt:
“Mới tí đã nóng nảy rồi à?”

Cái gì mà nóng nảy rồi?
Bị một tên lưu manh nổi tiếng kéo tay giữa hành lang, ai mà không nổi điên chứ?

“Cậu rốt cuộc muốn gì?” – Kết Hạ mặt đỏ bừng, lo lắng như một con thú nhỏ bị sa lưới.

Bạc Diệu Quang nhìn cô có vẻ thú vị, cảm thấy nếu trêu thêm chút nữa chắc cô nhóc này sẽ bật khóc mất.
Cậu bèn đưa tay còn lại ra trước mặt cô, hất cằm:
“Tôi cũng bị thương, cô y tá không có ở đây, cậu xử lý cho tôi đi.”

Kết Hạ nghi ngờ nhìn tay cậu ta – da dẻ mịn màng không chút tì vết, cái gọi là vết thương kia chắc phải dùng kính hiển vi mới thấy.

Lúc ấy, Quý Viễn đã đi được một đoạn, nghe thấy tiếng động sau lưng liền quay đầu lại.
Nhìn thấy cảnh Bạc Diệu Quang như đang bắt thỏ mà túm lấy Kết Hạ, tim cậu giật mạnh một cái, lập tức quay lại.

Cậu kéo hai người ra, chắn trước mặt Kết Hạ, bảo vệ cô không chừa một khe hở, đồng thời nhìn chằm chằm vào ánh mắt sâu không lường được của Bạc Diệu Quang, từng chữ từng chữ rít ra:
“Cậu còn chưa đủ à?”

Lo sợ hai người lại đánh nhau, Kết Hạ vội ló đầu ra khuyên Quý Viễn:
“Tớ không sao, mình về lớp đi.”

Nhìn Quý Viễn che chắn cho Kết Hạ, còn có vẻ rất căng thẳng.
Người xưa nay vẫn luôn thờ ơ với mọi nữ sinh, bỗng dưng lại quan tâm đến một cô bé lùn chẳng nói được mấy câu, nếu không phải trong lòng có vấn đề thì là gì?

Suy đoán trong lòng Bạc Diệu Quang dần rõ ràng, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa châm biếm – hóa ra đây là đang muốn chuộc lỗi sao?

Cậu cúi đầu nhìn Kết Hạ – cô nàng đang len lén trừng mắt nhìn mình.
Bạc Diệu Quang không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là con gái nhỏ, ngây thơ đến buồn cười.

Không nhịn được muốn trêu thêm lần nữa, cậu vươn tay vượt qua Quý Viễn định kéo Kết Hạ ra.
Chưa kịp chạm vào đã bị Quý Viễn ngăn lại.

“Cậu định làm gì?”

“Bị thương rồi, gọi cậu ấy giúp tôi xử lý.”

Hai người giằng co, ai cũng chưa chịu lui bước.

Lo lắng họ lại gây sự, Kết Hạ dứt khoát rút ra một miếng băng cá nhân từ khay thuốc, không tình nguyện nói:
“Được rồi, tôi xử lý cho cậu, đừng đánh nhau nữa được không?”

Bạc Diệu Quang hừ khẽ, liếc Quý Viễn như muốn nói: “Biết điều thì buông ra đi.”
Thái độ như thể cậu ta thực sự chỉ muốn dán cái băng cá nhân kia thôi.

Quý Viễn do dự thả tay, nhưng không rời đi.
Cậu và Bạc Diệu Quang vốn chẳng thân thiết, không đoán được mục đích của trò đùa này là gì.

Ánh nhìn nghiêng nghiêng kia mang theo ẩn ý khó dò, như thể muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài để moi ra bí mật trong lòng.

Bị ánh mắt đó dòm ngó, Quý Viễn nhíu mày, thấy băng cá nhân đã dán lên mu bàn tay của Bạc Diệu Quang, liền thúc giục Kết Hạ đi mau.

Lần này cậu để Kết Hạ đi trước, bản thân thì đứng chắn giữa cô và Bạc Diệu Quang, không cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào.

Hai thiếu niên có chiều cao tương đương, ánh mắt giao nhau – một người u ám đầy bực dọc, một người lại mỉm cười nhàn nhạt.

Chờ Kết Hạ đi xa, Bạc Diệu Quang thu lại nụ cười, giật phăng miếng băng cá nhân sắp rơi khỏi tay, rồi dán thẳng lên trán Quý Viễn.

Sắc mặt Quý Viễn lập tức đen sì lại, cơn giận chưa kịp bùng lên thì Bạc Diệu Quang đã ghé sát tai cậu, giọng thấp trầm như một lời nguyền:
“Quý Viễn, cậu cũng trùng sinh rồi phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play