Khương Vong bỗng nhiên cảm thấy việc giảng đạo lý với chính mình năm 7 tuổi thực khó khăn.
"Anh sẽ không bán nhóc." Anh chậm rãi nói: "Thật ra, anh là do mẹ của nhóc nhờ sang đây chiếu cố thân thích là nhóc, dựa theo bối phận mà nói thì anh là anh họ của nhóc."
"Hiện tại nhóc đã an toàn."
Bành Tinh Vọng đã nhiều năm không được gặp mẹ, giờ phút này dù đã đau đến mức đôi mắt ngấn lệ, vẫn còn ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Thật vậy sao?"
Nội tâm Khương Vong nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cuối cùng cũng tìm được lý do thoái thác, ngữ khí rốt cuộc cũng ôn hoà đi một ít.
"Ừ, kỳ thật anh lớn lên rất giống dì, nhóc nhìn kỹ xem."
Bành Tinh Vọng tự hỏi vài giây.
"Anh có thể gọi cho bà ấy không?"
Khương Vong mặt không biểu cảm nói: "Anh không có di động."
"Có cái điện thoại cố định ở chỗ lễ tân trước nhà nghỉ."
"Đi ngủ đi."
Bành Tinh Vọng vẻ mặt thất vọng, chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ "Anh quả nhiên gạt em" ở trên mặt, khịt khịt cái mũi bò lên giường quấn thành quả bóng, không bao lâu sau liền hô hấp đều đều chìm vào giấc ngủ.
Để lại Khương Vong ngồi một mình ở mép giường, cầm nửa cuốn băng gạc thất thần.
Anh không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này.
Không thể hiểu được liền đem bản nhỏ tuổi của mình xách ra, kế tiếp tuyệt đối không có khả năng đem thằng bé trở về, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nuôi thôi.
Người nào đó đến nay kinh nghiệm yêu đương vẫn bằng không, nghe thấy trẻ con khóc liền thấy phiền, vốn dĩ anh đã tính toán sẽ đánh quang côn* đến già, trước khi bản thân tìm được chỗ để đào cái hố nằm xuống còn phải đi tính tiền quan tài.
*Quang côn: đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ.