Anh nhìn Bành Tinh Vọng lại cảm thấy có chút phiền.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Bành Tinh Vọng chân trần cẩn thận trượt xuống giường, xem xét phần chăn phồng lên ở giường cách vách sau đó co cẳng chạy nhanh ra ngoài.
Chạy được ba bước đã đâm phải tám khối cơ bụng cứng như sắt.
"Đau --"
Khương Vong xách theo túi đậu nành bánh quẩy cúi xuống nhìn nó, cái bóng trải dài trên mặt đất.
Bành Tinh Vọng quay đầu liền chạy, nhảy trở lại chăn bông cố gắng tiếp tục ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Dậy đi." Người đàn ông lạnh như băng nói: "Ăn xong tắm rửa còn đi học."
Đứa nhỏ tưởng mình nghe nhầm: "... Đi học?"
Khương Vong đã mua một chiếc áo thun giá rẻ mặc vào, đưa lưng về phía nó thu áo sơ mi cùng áo khoác ở ban công: " Ngày thường mấy giờ tan học? Anh đến đón nhóc sau."
Đứa trẻ im lặng trong chốc lát, tham âm cũng nhẹ đi rất nhiều.
"Chưa từng có ai đến đón em lúc tan học cả."
Bành Tinh Vọng năm nay bảy tuổi, ấn theo thói quen nhập học ở thành phố A thì năm nay hẳn là lớp 2 mới đúng.
Nhưng nó chưa từng được đi nhà trẻ, bố nó suốt ngày ngâm rượu rồi nôn thốc nôn tháo, mẹ nó sinh xong không quá hai năm liền bỏ đi nơi khác, có thể sống tới ngày nay cũng là nhờ vào bát cơm của hàng xóm.
Đứa trẻ tung tăng nhảy nhót về sau không có chỗ đi, cả ngày chỉ biết nhặt rác cùng trêu chọc chó mèo ngoài đường, may năm nay quán triệt nghiêm túc về xây dựng văn minh đô thị, mới bị các cô chú Tổ Dân Phố ép đi học Tiểu học, mạnh mẽ thi hành giáo dục bắt buộc chín năm.
Nhưng dù sao cũng không phải là con ruột của nhà hàng xóm, bà con lối xóm cũng chỉ có thể đứt quãng quan tâm, nếu quá thân cận không chỉ làm lãng phí tiền bạc mà người trong nhà cũng sẽ có ý kiến.
Đứa trẻ làm gì còn có lựa chọn nào khác, gần như là nhắm mắt vượt qua.
Khương Vong trầm mặc vài giây, đem cái áo khoác cũ đã gấp gọn gàng chỉnh tề bằng một tay ôm vào trong ngực, tay còn lại dắt Bành Tinh Vọng ra ngoài.
Trường tiểu học Hồng Sơn mở cửa vào lúc bảy giờ sáng, đồng phục học sinh thống nhất là màu nâu sọc đen, xa xa nhìn giống như một đám ong mật nhí đang xếp hàng vào cửa.
Tên đàn ông cao lớn cùng cậu nhóc đứng ở bên tấm biển báo xe buýt đối diện cổng trường rất lâu.
Khương Vong đột nhiên nhớ tới Bành Tinh Vọng không có đồng phục.
Nói đúng ra, tận sau khi tốt nghiệp mới có một bộ quần áo sạch sẽ, lúc trước quần áo đều rách tả tơi như ăn mày.
Bành Tinh Vọng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu hỏi: "Em phải đi ngang qua?"
Khương Vong cau mày, quay người lại nói: "Đi thôi."
Anh phải lấy ít tiền mua cho nó một bộ đồng phục học sinh.
Một lớn một nhỏ lang thang trên đường phố không có mục tiêu, mãi một lúc lâu sau mới quẹo vào một tiệm cá cược thể thao.
TV khi xưa vẫn là màn hình đen trắng, tín hiệu kênh bóng đá không tốt, được một lúc lại loé một bông tuyết, thường thường bị ông già lấy tay đập vài phát.
Loại địa phương này từ trước đến nay đều dành cho những người già đã về hưu đánh bài tán gẫu, buổi sáng sớm mở cửa kinh doanh rất ít, nhưng lại có rất nhiều người ngồi trong đó.
Ông lão gác quầy nhìn thấy một thanh niên lêu lổng còn dắt theo một đứa bé, vẻ mặt không mấy thân thiện: "Có việc?"