Khương Vong xụ mặt đẩy cái đĩa qua.
"Ăn hay không?"
Bành Tinh Vọng nghẹn nước mắt nhấm nháp xiên thịt dê, doạ một cái liền sợ.
Khương Vong, người trong quân được đặt cho biệt hiệu kẻ săn bắn linh hồn 89, trước khi xuất ngũ đã tham gia một chuyến huấn luyện dã ngoại, giết đám sói hoang. Sau khi xuất ngũ, đã có thể bán thẳng mặt hơn chục dãy phòng, chưa từng mềm mỏng với bất cứ ai.
Nhìn đến con sên hai mươi năm trước này lại cảm thấy cực kì tức giận.
Bành Tinh Vọng đem xiên thịt ăn đến sạch sẽ, còn lấy muỗng nhỏ cạo nốt cháo ở đáy bát. Nhìn bát mì xào còn dư lại hơn nửa ở phía đối diện còn lộ ra biểu tình tiếc nuối, nó ngoan ngoãn theo người đàn ông lạ mặt tiếp tục đi, cũng không dám phản kháng nhiều.
Mẹ nó đã sớm bỏ đi rồi, còn bố nó phỏng chừng lúc này đã ngủ thành đống bùn nhão, bị bán chắc cũng chẳng có mấy ai biết.
"Chú ơi."
"Đừng gọi chú."
Bành Tinh Vọng ủy khuất gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú."
"......Gọi đại ca."
Thân phận xã hội đen của ai đó đã được đứa nhỏ hoàn toàn xác nhận.
Trời đã khuya, các cửa hàng bán quần áo trên phố đã sớm đóng cửa, Khương Vong đưa nó về, nửa đường đi tiệm thuốc mua một ít gạc tẩm cồn và bông gạc.
Tiếp tân nhà nghỉ nọ nhìn thân phận anh có vẻ mới, nghĩ thầm chắc không phải người trong thành rồi.
Bành Tinh Vọng về đến loại địa phương này, nghĩ đến ngày mai mình liền phải đi đào than đá, lại cảm thấy bi thương trong lòng nhiều chút, cắn cắn môi mặt rối như tơ vò.
Khương Vong đợi mãi không thấy người này cho đăng ký nhận diện thân phận, lạnh mặt thúc giục nói: "Còn không hỏi đi?"
"Hỏi, hỏi." Tiếp tân vội vàng hoàn hồn, hỏi anh tên đăng ký và số điện thoại. Cầm chìa khóa đưa cho hai người rồi dẫn họ lên phòng.
Trước khi đóng cửa, Khương Vong liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cấp điếu thuốc."
Tiếp tân cẩn thận đưa hai điếu thuốc cho anh.
"Lửa."
Tiếp tân cảm thấy rất nghẹn khuất, nhưng lại không dám chọc loại người có địa vị khó mà nói này, nghĩ nghĩ vẫn là nên cấp cho cái bật lửa mới mua.
Khương Vong đi vào nhà vệ sinh đơn giản rửa mặt cùng gội đầu, đem quần áo bẩn đi ngâm nước ngoài ban công, mặc cái quần rộng ngậm điếu thuốc, buộc băng gạc vào bàn tay bị trầy xước, mặt không chút biểu cảm.
Đứa trẻ an tĩnh ngồi xem xét một lúc, rồi đưa cái bông gạc vừa mới mua cho tên xã hội đen.
Vẫn có não.
Khương Vong trong lòng tán thưởng bản thể của mình, ra hiệu vén quần áo lên: "Anh giúp nhóc bôi thuốc."
Đứa nhỏ quay đầu vén quần áo lên, trên người đều lộ ra vết bầm tím.
Lúc trước lấy cái ván gỗ đóng đinh qua, vài vết xước đều đã mục.
Ánh mắt Khương Vong lạnh xuống, không nói một lời xử lý miệng vết thương cho nó.
Đứa trẻ đột nhiên nức nở và bắt đầu khóc thút thít.
Động tác Khương Vong tạm dừng: "Làm đau nhóc?"
"Chú... Đại ca" Bành Tinh Vọng nước mắt lưng tròng: "Anh là người tốt, anh đừng có bán em được không."