Có bà dì xách theo hành tây và thịt heo cùng đồng hương nói chuyện phiếm, nói đến thích thú phe phẩy tay rồi thở dài một hơi.
"Thật là tạo nghiệp."
Khương Vong xuyên qua bọn họ quẹo vào khu ổ chuột, chợt nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Hô hấp anh căng chặt.
Đầu tiên có chai rượu lăn rồi rơi xuống, tiếp đó là tiếng thắt lưng da đập vào khoảng không.
"Đừng đánh mà, bố ơi-- xin bố, bố!!!"
Đứa trẻ gần như là thảm thiết khóc lên, thanh âm xuyên qua màn đêm như một chú mèo con bị bạo hành.
Máu trong người Khương Vong ngay lúc này gần như đình trệ, ý nghĩ muốn rời đi trong nháy mắt lại bị khơi dậy càng thêm thôi thúc.
Không, đó là anh trong quá khứ, anh không thể --.
Kẻ say rượu ném đi cái bàn xuống đất vang một tiếng, chửi ầm lên lại muốn dùng chân đá thêm phát nữa.
Giây tiếp theo, tấm rèm bằng nhựa in hình bất ngờ bị kéo mở, một cậu bé ôm tay gần như lăn ra đất, lảo đảo một chút đứng còn chưa vững đã lao về phía trước, khuôn mặt và đôi mắt đỏ bừng vì khóc.
Sau đó nó trợn to mắt và thấy Khương Vong đứng ở chỗ góc ngoặt.
Con ma men say khướt chửi ầm lên mở cửa chuẩn bị đi ra bắt nó, thằng nhóc lại hoảng sợ mà không biết trốn vào đâu.
Khương Vong hít sâu một hơi, túm lấy đứa bé chạy đi.
Bất chấp quy luật thời gian và không gian, thế giới bị hủy diệt, con mẹ nó chạy xong rồi nói sau.
Đứa trẻ bị kẹp ở nách nói chuyện đều điên cuồn phát ra sóng tuyến: "Ngươi ngươi ngươi là là ngươi là là ai a a a a--!!"
Lực cánh tay Khương Vong kinh người, sức bật cũng không kém, tham gia quân ngũ 5 năm đã luyện ra một thân thể trạng có thể chạy 800 mét mà không thở dốc.
Anh hoàn toàn quên mất kẻ say không thể đuổi theo được bao xa, như thể anh phải trốn chạy cho đến khi trút hơi thở cuối cùng mới dám dừng lại.
Thằng bé lúc đầu còn la hét đạp chân, lúc sau lại không tiếng động như con thỏ bị cầm vào gáy.
Cả hai đã đứng lặng ở một góc xa lạ lúc nào không biết.
Cậu bé sau khi được thả xuống, không dám kêu cũng không dám chạy, thậm chí còn rất tự giác che lại miệng mình, dưới ánh đèn mờ nhạt đánh giá người xa lạ này.
Đuôi mắt có sẹo, lông mày bị gãy, máu loang lổ trên quần áo, lại còn ăn mặc kiểu đại ca xã hội đen như phim Hồng Kông.
-- Tuyệt đối không phải người tốt.
Khương Vong còn đang một tay chống tường điều hoà hô hấp, hoàn toàn không biết mình đã bị xếp vào loại phạm pháp.
Đứa trẻ nghẹn thở không dám nói.
Khương Vong nhìn nó một cái, duỗi túi găng tay ra, từ trong ví chống thấm nước lấy ra bốn tờ tiền giấy và một ít tiền xu.
Hai mươi năm sau đã sớm không cần tiền giấy, trước đây mang theo là vì chuẩn bị cho các phương tiện bảo an bất động sản mang khách đi xem nhà.
Đứa trẻ nhìn thấy anh đếm tiền thì càng hoảng sợ, như con đà điểu phải rụt cổ lại.
Xong rồi, phỏng chừng là muốn đem nó đi bán đây.
"Đói sao."
Đứa nhỏ hít sâu vài giây, sau đó nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Thân hình 1m9 đứng ngược sáng trông thật khủng bố.
"Chú... Chào chú, cháu tên Bành Tinh Vọng."
Bỏ đi, đừng có nhắc đến cái tên quỷ quái này.
Sát khí quanh thân Khương Vong càng thêm nặng, nhăn mày nói: "Anh hỏi nhóc muốn ăn gì."
Bành Tinh Vọng đã phát run rồi, lúc này lại nài nỉ: "Chú ơi, cháu sẽ nhặt ve chai còn biết làm toán, chú đừng bán cháu vào mỏ than được không."
Khương Vong nghiến răng, xách theo cổ áo nó đi về phía trước.
"Tối nay cùng anh ở nhà nghỉ."
Anh tùy ý tìm một quán thịt nướng, gọi hai lon bia và một đĩa mì xào, nghĩ nghĩ gọi thêm cho đứa nhỏ một bát cháo trứng.
Bành Tinh Vọng đã ba ngày không ăn uống gì, cầm bát cháo nóng hổi mà chạy không nổi, vừa húp vừa khịt mũi.
Khương Vong trầm mặt uống hai lon bia, tâm tình hôi tanh như quần áo.
Đứa trẻ ở bàn đối diện mặc một bộ quần áo cũ vừa dài vừa rộng, phía trên còn in hình heo hồng hoạt hình, thoạt nhìn đã khiến bác gái hàng xóm không thể chịu được và đưa cho nó đồ ăn thừa của con gái bà.
Bành Tinh Vọng ngửi thấy mùi thịt dê liền nuốt nước miếng, muốn ăn nhưng không dám đụng, chỉ lặng lẽ nhìn.
Khương Vong ánh mắt thâm độc, nhìn thấy cảnh này càng thêm tức giận.
"Đói cứ ăn."
"Không ăn không ăn." Thằng bé lắc đầu: "Cháu no rồi."