“Tần… học trưởng?”
Giang Niệm còn chưa kịp định thần, môi đã buột miệng thốt ra theo bản năng, kinh ngạc không giấu được.
Giọng cô trời sinh đã mềm mại ngọt ngào, lúc này lại mang theo chút yếu ớt sau cơn choáng váng, nghe càng thêm nũng nịu, như chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua ngực người đàn ông mặc quân phục.
Tần Minh Dã bỗng thấy lòng dậy sóng.
Học trưởng?
Cái gì mà học trưởng?
Trong bộ đội xưa nay không có cách xưng hô kiểu văn vẻ như thế, chỉ phân cấp bậc rõ ràng, dứt khoát rõ ràng. Mấy chữ như “học trưởng”, chỉ có thể nghe thấy trong môi trường trường học.
Chẳng lẽ cô… đang tưởng mình là Lâm Minh Huy?
Chỉ trong tích tắc, sắc mặt Tần Minh Dã trầm hẳn xuống, ánh mắt lạnh lùng, khí chất xa cách.
Mà chính vẻ mặt ấy, lại giống y đúc người đàn ông cao lãnh trong ký ức của Giang Niệm đời trước.
Đôi mắt trong veo của Giang Niệm vẫn còn đang lướt qua người anh.
Đầu cô hỗn loạn, nhưng ánh mắt khi lướt qua ngực anh thì dừng lại hơi lâu — bởi vì cơ bắp phập phồng ấy, đường nét quá rõ ràng, quá thu hút.
Trời ơi!
Vai rộng eo thon, cơ ngực cứng cáp… y chang người trong ký ức!
Lúc đầu, khi đọc tiểu thuyết của Diệp Lan Lan – cô bạn cùng phòng, Giang Niệm thấy cái tên “Tần Minh Dã” thì cứ tưởng chỉ là trùng hợp, trùng tên trùng họ thôi.
Dù sao ở đời trước, Tần Minh Dã chính là học trưởng nổi tiếng lạnh lùng của trường quân đội sát bên, cũng là nam thần mà Diệp Lan Lan theo đuổi suốt bốn năm.
Chỉ tiếc, Tần học trưởng ấy chẳng hề để tâm, một lòng như sắt đá, lạnh lùng như thiền sư nhập định, không động lòng dù chỉ một lần. Cuối cùng Diệp Lan Lan đành từ bỏ trong tiếc nuối.
Không ngờ bây giờ gặp được "Tần Minh Dã" trong truyện lại chính là người thật, chỉ là… ở một thế giới khác.
Chắc chắn Diệp Lan Lan vì không theo đuổi được nên oán hận, rồi trút giận vào trong truyện, biến Tần học trưởng thành nam phụ bị nữ phản diện “đạp đổ”, dùng làm đối chiếu cho nam chính.
Thật sự là quá tàn nhẫn!
Trong đầu Giang Niệm liên tục chuyển ý nghĩ, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi liên tục – lúc thì kinh ngạc, lúc thì sững sờ.
Đôi mắt đen long lanh cứ thế lặp lại một hành trình: nhìn về phía Tần Minh Dã – rồi lại tránh đi – rồi lại nhìn sang.
Tần Minh Dã thấy biểu cảm ấy của cô, cứ tưởng cô vẫn còn ôm mộng với người khác.
Lâm Minh Huy kia thì có gì hay ho đến vậy?
Đã kết hôn với anh hai năm rồi, thế mà cô vẫn chưa quên nổi gã đàn ông đó.
Tần Minh Dã nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng. Trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ rõ vẻ giận dữ đang bị dồn nén.
Đến được vị trí hôm nay, anh có thể nói là dựa vào thực lực mà bước từng bước lên.
Sáng sớm hôm nay, anh còn đang ở căn cứ huấn luyện phi công, dẫn binh lính thao luyện kỹ thuật bay.
Bao năm qua ở quân khu Tây Nam, từ một sĩ quan xuất thân lính nghĩa vụ vốn không được coi trọng, anh từng bước vươn lên, trở thành đại đội trưởng phi đội không quân.
Nghe thì tưởng chỉ là chức vụ nhỏ, nhưng do tính chất đặc biệt của không quân, quân hàm của anh thực ra ngang hàng với đoàn trưởng.
Phải biết rằng, trong thời đại khép kín và gian khổ như hiện nay, việc đào tạo ra một phi công còn quý hơn vàng, huống hồ là một thiên tài hàng không như Tần Minh Dã – người có thể tự học mà thành thạo, không cần thầy chỉ dạy.
Dù là loại máy bay chiến đấu phức tạp đến đâu, chỉ cần anh chạm vào vài giờ, là có thể điều khiển trơn tru.
Không chỉ có bản thân xuất sắc, anh còn đào tạo được vô số phi công giỏi từ đội ngũ của mình, phân phối về khắp các đơn vị trong cả nước.
Nhờ vậy, Tần Minh Dã trở thành người được quân khu và trường quân sự coi như “bảo vật”, là nhân vật trọng điểm, được nâng đỡ không ngừng, không ai nỡ để anh rời khỏi.
Cũng vì thế, anh gánh trên vai trọng trách nặng nề, thường xuyên phải hành quân xa, huấn luyện nghiêm ngặt khổ cực.
Vậy mà ——
“Đội trưởng! Vợ anh… lại lại lại trốn nữa rồi! Cô ấy xách tay nải, định bắt xe lên tỉnh. Anh mau về xem đi! Không là mất vợ thật đó!”
Phó đội trưởng Lục Thành người đang nghỉ phép lén báo tin về.
Tần Minh Dã vẫn luôn biết rõ, Giang Niệm lấy anh là vì sau vụ “bắt gian trên giường” không còn đường lui, cô vốn không tình nguyện.
Nhưng anh cũng nhớ rất rõ ——