Vì muốn ngồi lên vị trí "phu nhân thủ đô", áp đảo Diệp Lan Lan, Giang Niệm tìm mọi cách quyến rũ Lâm Minh Huy, không từ thủ đoạn. 

Cô thậm chí còn lén bỏ thuốc vào đồ uống của anh ta – chỉ mong có thể một lần lên giường, dùng chuyện đã rồi ép anh ta phải cưới mình.

Chỉ vì muốn gạo nấu thành cơm, ép cho Lâm Minh Huy không còn đường lui.

Ai ngờ giữa chừng không hiểu sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tựa như ông trời trêu ngươi. 

Cơm thì đúng là đã nấu chín rồi, nhưng người cùng Giang Niệm “ăn cơm” lại không phải Lâm Minh Huy, mà chính là Tần Minh Dã – người mà cô thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn lấy một lần.

Mà chuyện này, tất nhiên chẳng thể thiếu mưu kế của nữ chính Diệp Lan Lan đứng phía sau giật dây.

Kết quả cuối cùng: Giang Niệm và Tần Minh Dã bị bắt quả tang ngay trên giường.

Khi đó, Giang Niệm mới 18 tuổi, còn Tần Minh Dã đã 28 tuổi.

Trong mắt cô, Tần Minh Dã chỉ là một ông chú khô khan chẳng biết lãng mạn là gì, lại là một anh lính thô kệch. Cô không hề có chút cảm tình nào.

Nhưng chuyện đã ầm ĩ đến mức cả đại viện lẫn bộ đội đều biết.

Dưới áp lực của cha mẹ và mọi người xung quanh, dù Giang Niệm không cam lòng, khóc lóc, làm ầm ĩ, thậm chí dọa thắt cổ tự tử, cuối cùng vẫn phải gả cho Tần Minh Dã.

Sau khi kết hôn, cô theo chồng đến Tây Nam quân khu, bắt đầu cuộc sống vất vả nghèo khổ.

Giang Niệm vốn là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi khổ cực như vậy.

 Cô càng ngày càng nổi loạn, cả ngày gây gổ với Tần Minh Dã, rồi tìm cách quay về thủ đô tìm Lâm Minh Huy, mơ tưởng cuộc sống giàu sang.

Cô gây ra không ít chuyện mất mặt, cuối cùng nhận lấy một kết cục thê thảm.

Còn về phần nam chính Lâm Minh Huy, tất nhiên vừa gặp đã đem lòng yêu Diệp Lan Lan. Hai người nhanh chóng đính hôn, cùng nhau vào đại học ở thủ đô, ân ái ngọt ngào, hạnh phúc trọn đời, con cháu đầy nhà.

Đúng là một cặp “tổ đối chiếu thập niên 70”! Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.

Giang Niệm từng đọc cuốn tiểu thuyết này vì Diệp Lan Lan không cẩn thận để lẫn tập tin truyện vào thư mục luận văn tốt nghiệp, rồi lưu chung vào ổ cứng chia sẻ trong phòng.

Cũng nhờ đó cô mới biết, người bạn cùng phòng mà ngoài mặt ôn hòa lễ độ, sau lưng lại hận cô đến mức viết cô thành một nhân vật phản diện ác độc đến cùng cực.

Vì chuyện này, Giang Niệm tức đến mất ngủ cả đêm.

Hôm sau vừa rời giường, trước mắt tối sầm, ngã đập đầu.

Lúc tỉnh lại, cô đã xuyên vào trong chính cuốn tiểu thuyết đó.

Giang Niệm cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, nhưng tâm trí vẫn chưa kịp thích ứng với cú sốc khi phải đối mặt với một thời đại xa lạ như thế này.

Cô nhìn chằm chằm những khẩu hiệu đỏ trên tường, thần trí bần thần.

Cộp!

Bất ngờ, một tiếng động vang lên.

Giang Niệm bị tiếng mở cửa bất ngờ làm giật mình, đôi mắt hạnh sáng ngời khẽ run lên.

Gương mặt lập tức hiện rõ vẻ hoảng hốt.

Cô khẽ chớp mắt, quay đầu nhìn lại.

Đập vào mắt đầu tiên là đôi giày quân đen bóng loáng, tiếp đó là hai chân thon dài rắn chắc, bọc trong quần lính màu xanh đậm.

Đôi chân ấy, vừa dài vừa dứt khoát.

Người đàn ông bước vào có dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, thân hình gần chạm mốc 1m9. 

Bộ quân trang bình thường mặc trên người anh lại toát ra khí chất lạnh lùng, cấm dục đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Ngay cả hàng cúc quân phục cũng được anh cài lên tận chiếc trên cùng.

Tựa như một cơn gió lạnh ào tới trước mặt.

Nếu đặt người đàn ông này vào vài thập kỷ sau, hẳn sẽ là hình mẫu Bắc Âu đích thực – vừa cao ráo vừa lạnh lùng, trên người tràn ngập hormone nam tính, đúng kiểu “mặc gì cũng đẹp, đứng đâu cũng nổi bật”.

Giang Niệm nhất thời bị nhan sắc kia làm cho choáng ngợp, quên luôn cả mớ tình tiết hỗn loạn trong đầu.

Cô vô thức quan sát người đàn ông mặc quân phục ấy một cách có tâm có tầm.

Thế nhưng ––

Khi ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt anh, nét cười vừa nở đã cứng đờ, cả gương mặt bỗng đờ ra như hóa đá. Đôi mắt trong veo linh động cứ thế ngơ ngác nhìn anh không chớp, tràn đầy kinh ngạc lẫn hoang mang.

Không phải vì người đàn ông này xấu.

Ngược lại – anh tuấn đến mức quá đỗi.

Đường nét sắc sảo, ngũ quan thâm thúy tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt sâu đen không thấy đáy, lạnh lùng, tĩnh lặng.

Cả khuôn mặt mang theo khí chất sắc bén, cộng thêm thân hình cao lớn mạnh mẽ khiến người ta vừa nhìn đã thấy uy nghiêm – không cần nói cũng khiến người khác nín thở.

Gương mặt này, người đàn ông này – ai nhìn qua một lần, chắc chắn không thể quên.

Giang Niệm, trước khi xuyên vào truyện, đã từng gặp qua anh.

Người này chính là…

“Tần…học trưởng?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play