Phòng chẩn đoán bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Viện trưởng khẽ đưa tay lau đi giọt mồ hôi vừa túa ra bên thái dương bạc trắng do bị gương mặt hắn hù dọa nãy giờ. Thật ra, việc bệnh nhân lo lắng sẽ để lại sẹo là điều hoàn toàn dễ hiểu, huống hồ lần này lại là vết thương do đạn bắn. Ông có thể cảm thông được.
Chỉ là không hiểu vì sao, những lời này vừa được thốt ra từ miệng Thích Lục Tiêu, lại mang theo một cảm giác... hết sức lạ thường.
Viện trưởng ngẩng đầu lên, đầu óc ong ong rối rắm, lập tức lên tiếng giải thích:
“Những chỗ trầy xước khác chắc sẽ không để lại sẹo đâu, Thích tổng cứ kiên trì bôi thuốc vài ngày sẽ lành hẳn. Còn vết thương do súng thì... chắc chắn sẽ để lại một chút.”
Trên người Thích Lục Tiêu nghiêm trọng nhất là hai vết đạn bắn nhưng ngoài ra, cơ thể hắn cũng có không ít chỗ bầm tím, trầy xước.
“Dù vậy, hiện giờ phương pháp y học đã rất phong phú rồi,” viện trưởng nhẹ giọng an ủi: “vết thương lần này diện tích cũng không lớn, tốc độ phục hồi khá khả quan, vẫn có thể xử lý được nên chắc không để lại nhiều dấu tích đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT