Thích Thường còn chưa kịp nổi giận, đã lần nữa bị áp giải đi. Gương mặt đã gầy sọp đến mức nhọn hoắt ấy giờ đây phủ thêm đầy tro tàn và hoảng hốt. Hắn ta vẫn muốn quay đầu lại, định nói điều gì đó với Thích lão hoặc Trần Hạc Tê.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải đôi đồng tử đen đặc, sâu hun hút như vực thẳm của Thích Lục Tiêu, cổ họng lập tức như bị bóp nghẹt, chẳng thể bật ra nổi một âm thanh nào thêm được nữa.
Trong buổi sáng âm u đẫm mưa, hắn ta bị lặng lẽ đưa đi ra khỏi Thích phủ.
Châu Dữ Trân khóc đến mức suýt ngất trong vòng tay con trai, Thích lão siết chặt tay vịn xe lăn, khuôn mặt già nua vốn đã nhiều nếp nhăn nay càng in hằn thêm lớp khắc khổ, đôi mắt vốn minh mẫn cũng trở nên đục ngầu thêm, u tối đến đáng sợ.
“Ba, trời còn đang mưa mà, ta về trước đã.” Thích Văn Nguyệt siết lại chiếc khăn choàng, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc xe đã khuất bóng ngoài cổng, đoạn bước tới, đẩy xe lăn đưa ông cụ quay lại trong nhà.
Dĩ nhiên Thích Lục Tiêu không thật lòng muốn tiễn Thích Thường đi làm gì.
Hắn chỉ là đang tiễn người vào địa ngục mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play