Trì Dung khựng người lại một thoáng, Thích Lục Tiêu ôm cậu rất chặt, siết cậu vào lòng một cách nghiêm ngặt và dứt khoát như thể muốn hòa tan cả cơ thể lẫn linh hồn cậu vào tận xương tủy của chính mình. Hơi thở nóng hổi rối loạn phả vào vành tai cậu, mang theo cảm giác thiêu đốt. Lực ôm cứ như muốn nghiền nát cậu thành tro bụi.
“Anh làm sao vậy?” Trì Dung hơi luống cuống ngẩng đầu lên. Bị giam chặt trong lòng hắn, cậu không nhìn thấy gương mặt Thích Lục Tiêu, đành đưa tay lên khẽ chạm thì chỉ thấy đầy đầu ngón tay toàn là nước mắt ướt đẫm.
Yết hầu Thích Lục Tiêu khẽ chuyển động, hắn khép chặt đôi mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng theo khóe mắt hoe đỏ chảy xuống.
Kiếp trước, hắn lái xe lên núi sâu không phải vì đã phát điên. Mà là sau khi rời khỏi nhà hát kia, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đêm giá lạnh lấp lánh đầy sao, trong muôn vạn ánh sao ấy dường như có một vì sao sáng hơn hẳn. Không hiểu sao, hắn đột nhiên rất muốn lái xe lên núi.
Trên ngọn núi đó, có phần mộ của Trì Dung.
Hắn đã lãng quên cậu mười năm. Mười năm rồi, hắn chưa từng một lần nào đến thăm mộ cậu.
Và sau đó hắn đã gặp tai nạn trên dốc núi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play