Một cơn bạo bệnh đột ngột ập đến khiến cơ thể của Thích Lục Tiêu gầy rộc hẳn đi, xương chân mày hắn vốn đã sắc nay lại càng trở nên góc cạnh lạnh lùng. Hắn vốn cao lớn, giờ đây chỉ còn lại mỗi một dáng hình thẳng tắp mà cô độc, lạnh nhạt tựa như chiếc bóng đơn độc giữa ánh hoàng hôn mờ nhòe.
Sau một thời gian nằm viện điều trị, bệnh tình vẫn chẳng mấy chuyển biến tốt lên. Buổi chiều hôm ấy, sau khi truyền xong dịch, Hàn Thành bước vào, dè dặt đưa cho hắn mấy tờ giấy, giọng khẽ khàng như đang đối mặt với điều gì hệ trọng:
“Là của Trì thiếu trước khi đi đã nhờ tôi gửi cho anh.”
Ánh mắt Thích Lục Tiêu chợt sững lại, thoáng lay động.
Hàn Thành cụp mắt, khẽ cúi đầu. Đêm trước khi bệnh tình của Trì Dung trở nặng hẳn, cậu đã lặng lẽ gọi Hàn Thành tới rồi cẩn thận dặn dò; nếu như sau này anh ta thấy Thích Lục Tiêu vẫn sống tốt thì không cần nói ra. Chỉ khi hắn thật sự không còn chống đỡ nổi nữa, mới nên trao lại tận tay cho hắn. Vậy nên anh ta mới chậm trễ cho đến tận bây giờ.
Thích Lục Tiêu cụp mắt, chậm rãi mở tờ giấy kia ra.
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT