Khương Nhượng và Cố Thanh Thành gặp được Cố Cửu tóc đã bạc trắng tại nhà họ Bạch.
Cố Cửu đeo kính lão nhìn rõ người trước mắt, vẫn giống hệt như trong ký ức của bà. Năm ấy Thất ca mất tích, cả nhà tìm suốt ba năm mà không thấy, cuối cùng đành tuyên bố anh đã mất. Nhưng bà không tin Thất ca đã chết, bà luôn tin rằng, Thất ca là đi tìm Nhượng Nhượng rồi.
Nhớ hồi còn nhỏ, Thất ca đối xử với bà là tốt nhất, không phải những người anh khác không tốt, mà vì lúc đó nhà họ Cố dạy dỗ rất nghiêm, con cháu thế gia phải ôn hòa nhã nhặn. Chỉ riêng Thất ca là khi bà bị ủy khuất, sẽ lập tức vung nắm đ.ấ.m ra bênh vực, vì vậy không biết đã bị cha phạt bao nhiêu trận đòn.
Tim bà nhói lên từng chút, lại quay sang nhìn Khương Nhượng. Bà vẫn nhớ cô gái này, trong lễ đính hôn của Tứ ca năm đó, Thất ca chỉ nhảy một điệu với cô, rồi sau đó cô biến mất. Kể từ ấy, Thất ca chỉ còn duy nhất một chấp niệm: tìm Nhượng Nhượng.
Trên gương mặt Cố Cửu vẫn là nụ cười như xưa, như thể đang gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày trong mơ: “Thất ca, sao giờ huynh mới tới? Chậm thêm chút nữa, đến A Cửu cũng không còn đợi được huynh rồi.”
Khương Nhượng đứng bên cạnh không nhịn được, nước mắt rơi xuống. Cô nhẹ nhàng rút lui khỏi thư phòng, để lại thời gian cho đôi huynh muội đã vượt qua cả thời không để được gặp lại nhau.
---
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT