“Đứa bé này bị mất trí nhớ, trong nhà chẳng còn ai thân thích. Tôi thì có duyên với nó, nhưng lại không thể mãi mang nó theo bên người. Nếu anh Cố thật sự muốn báo đáp, có thể mang nó về nhà họ Cố nhận nuôi không? Trùng hợp là… nó cũng họ Cố.”
Khương Nhượng vừa nói xong câu đó, trong lòng không ngờ lại thấy hồi hộp. Nếu như Cố Yến Sinh từ chối… thì cô còn có thể nghĩ ra cách nào khác được đây?
Cố Yến Sinh ngẩn người một lát, anh không ngờ rằng cô gái này lại chỉ đưa ra yêu cầu duy nhất là đưa đứa trẻ bên cạnh về nhà họ Cố nhận nuôi. Triệu Bình Nguyên trước đó đã từng dò hỏi qua, đúng là đứa bé này bị mất trí nhớ, đến cái tên cũng là dùng tên của một cố nhân mà cô gái này từng nhắc tới.
Nhà họ Cố vốn là gia tộc tích thiện, nếu nói mang một đứa trẻ về nuôi thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Dù sao trong nhà cũng đã có rất nhiều anh chị em, thêm một người nữa cũng chẳng sao.
Cố Yến Sinh ngồi xổm xuống, nhìn ngang bằng với Cố Thanh Thành, giọng nói ôn hòa: “Vậy thì em theo anh về nhà nhé. Nhà anh ở Bắc Bình, trong nhà em sẽ là người con thứ bảy theo thứ tự tuổi tác, sau này anh sẽ là anh cả của em.”
Đến lúc chia tay, Cố Thanh Thành có chút không nỡ rời đi. Cậu quay đầu nhìn lại mấy lần, Cố Yến Sinh vòng tay qua vai cậu, nói: “Đi thôi, em Bảy. Chị gái xinh đẹp kia chắc chắn còn có việc quan trọng phải làm.”
Cố Thanh Thành bỗng nhiên chạy trở lại, chị ấy còn chưa nói cho cậu biết tên là gì. Cậu hỏi: “Sau này chị còn quay lại thăm em không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT