Ngoài tên râu rậm trước mặt, trong nhà còn có bảy tám người nữa, bên ngoài thì đang loạn lạc, có chạy cũng chẳng chạy được. Hơn nữa – cô còn phải bán gạo!
Cô nghĩ, cửa hàng tạp hóa đã chuẩn bị kỹ càng như vậy để đưa cô sang đây, chắc chắn không phải để cô chết, cũng không phải để cô bị bắt làm “áp trại phu nhân”.
Khương Nhượng nói: “Tôi không chạy nữa. Vừa nãy tôi nghe các anh nói là đang thiếu lương thực đúng không? Tôi có.”
Ánh mắt tên râu rậm sáng rực lên, cười mà trông chẳng khác gì kẻ xấu: “Cô là một cô gái, lấy đâu ra lương thực hả?”
Vừa rồi, cái tên cao gầy bị gọi là “Khỉ con” nhảy vọt tới, nói với tên râu rậm: “Thất ca, cô gái này da dẻ trắng nõn, nuôi nấng thế này chắc chắn là tiểu thư nhà giàu chạy trốn ra ngoài.”
Tên râu rậm vặn cổ anh qua một bên: “Nhìn cái gì mà nhìn, cô ấy là thứ mày có thể nhìn chắc? Cút!”
Tên râu rậm cong môi cười: “Dẫn tôi đi lấy lương thực.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play