Nhiêu Huệ nói muốn trang phục mang phong cách cổ phong một chút, tức là kiểu Hán phục. Loại này ở tương lai rất nhiều, Khương Nhượng đồng ý, sau đó mang theo sáu hộp trà đến cửa hàng tạp hóa.
Cô mở cửa ra – đầu bên kia chính là cửa hàng tạp hóa hai mươi năm sau.
Cô thử bật đèn, lần này có điện – không biết là ai đã đóng tiền điện. Cửa chính bị khóa từ bên ngoài, Khương Nhượng tắt đèn, trèo tường từ sân sau ra ngoài, đến cửa hàng của Tạ Sơ.
Tạ Sơ muốn thử trà, Khương Nhượng nghĩ, dựa theo kinh nghiệm trước đây ở cửa hàng tạp hóa, giá trị của mấy lá trà dùng để thử miễn phí nhiều nhất cũng chỉ cho cô ở lại bên này thêm hai ngày. Dù sao mỗi lần để khớp thời gian cô cũng phải ở lại, vậy thì cho Tạ Sơ thử trà cũng chẳng sao.
Trong cửa hàng của Tạ Sơ có đầy đủ bộ ấm chén pha trà kiểu công phu. Anh là người khá cầu kỳ, từ đun nước đến pha trà, cả quá trình thử hết một lượt mất hai mươi phút. Sau khi thử xong, anh rất hài lòng, nói loại trà mà Khương Nhượng mang đến, chất lượng như vậy thì phải tính giá theo từng lạng.
Đương nhiên rồi – hai mươi năm trước, Thái Bình Hầu Khôi còn chưa bị mở rộng vùng trồng. Ngay cả thời đó, giá cũng đã không rẻ, huống hồ bây giờ là thời đại của trà sản xuất cơ giới, những loại Hầu Khôi thượng hạng như này – hái tay, vò tay, sao tay từ vùng núi già – một năm chỉ có từng đó, mùa xuân qua là hết.
Trình Văn Niên rất thích uống Hầu Khôi. Những năm sau đó, mỗi năm vào khoảng trước và sau Cốc Vũ, Khương Nhượng đều quay về vườn trà quê nhà, tự mình hái và sao trà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play