Tô Liên Y ngủ một giấc thật dài. Đầu óc nàng nặng trĩu, quay cuồng, vừa đau vừa nóng, rõ ràng là đang nghỉ ngơi mà chẳng hề cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại càng thêm mệt mỏi.
Từng giấc mơ nối tiếp nhau hỗn loạn. Khi thì quay lại thời thơ ấu, lúc thì về thời còn đi học, có lúc lại là cảnh trong công việc, và cả những trải nghiệm ở dị giới này nữa.
Giữa lúc mơ màng, một làn hơi mát chạm nhẹ lên trán khiến nàng khẽ mở mắt. Đập vào mắt là gương mặt một thiếu nữ, tóc dài búi caol, cài nghiêng một chiếc trâm gỗ, ngũ quan thanh tú. Đôi mắt to long lanh ánh lên vẻ lo lắng, bất an. Tuy làn da ngăm và lấm tấm tàn nhang, nhưng xét về nét mặt vẫn khiến người ta thấy dễ chịu, ưa nhìn.
Tô Liên Y cau mày, đầu óc hỗn loạn, phải mất một lúc mới nhận ra người kia là ai: “Sơ Huỳnh? Sao ngươi lại ở đây?” Giọng khàn đặc, vừa nói xong mới nhớ, chẳng phải mình đang ở trên núi sao? Bị bọ cạp cắn, rồi Đại Hổ muốn cõng nàng, sau đó…
Sau đó thì không nhớ gì nữa.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, dọa ta sợ muốn chết! Ngươi đã ngủ mê suốt cả đêm rồi đó!” Vừa nói, đôi mắt to của Sơ Huỳnh liền rơi những giọt nước mắt to như hạt châu.
“Con bé ngốc này, khóc gì chứ?” Tô Liên Y gắng sức ngồi dậy, toàn thân đau nhức như bị dần cho một trận, chắc là bị cảm rồi. Chuyện ở xưởng rượu Tô gia, tuy ngoài mặt nàng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng rất tức giận. Cộng thêm một đêm không ngủ, lại trèo đèo lội suối, hẳn là lúc ấy đã bị nhiễm lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play