Trở lại phòng, Phong Tảo liệt kê một tờ danh sách lễ hỏi và một bản tự giới thiệu bản thân.

Mặc dù phải dùng tiền của nguyên chủ, nhưng cũng không còn cách nào khác. Ai bảo bây giờ anh không có việc làm, lại sắp phải nuôi vợ cơ chứ.

Sau khi chuẩn bị xong, Phong Tảo vừa xuống lầu đã thấy đồ ăn được dọn sẵn.

Phong Tảo nói: “Tu Tư, cậu đảm đang thật đấy, hì hì, xem ra tôi có lộc ăn rồi!”

"Hùng tử ngài thích là tốt rồi." Tu Tư vừa nói vừa quỳ xuống bên cạnh Phong Tảo.

Phong Tảo có chút đau đầu nhìn Tu Tư đang quỳ. Anh thấy thói quen này nhất định phải sửa sớm: “Cậu làm gì thế này! Chúng ta không cần làm thế, quỳ lên quỳ xuống không sợ đau đầu gối à?”

Tu Tư nghiêm túc đáp lại: “Đây là để tiện khi ngài dùng cơm, ngài cần gì tôi đều có thể chuẩn bị ngay.”

“Với lại, tôi không đau đâu, đối với một quân thư thì chuyện này chẳng là gì cả.”

Phong Tảo nói: “Mau đứng lên, ở nhà chúng ta sau này không được tùy tiện quỳ nữa. Ngồi xuống ăn cơm cùng nhau đi.”

Trùng cái được đỡ lên vẻ mặt kinh ngạc. Cậu không ngờ trùng đực này lại dịu dàng đến mức còn cho trùng cái lên bàn ăn cùng. Vận may của cậu sao lại tốt thế này, gặp được một trùng đực tốt như vậy.

Phong Tảo nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Tu Tư, biết trùng cái ngốc nghếch này chắc chắn lại đang suy diễn lung tung gì đó.

Phong Tảo nói: "Ăn cơm, ăn cơm." Vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào bát của trùng cái.

Lúc này, trùng cái càng sửng sốt hơn, đây là trùng đực gắp thịt cho mình! Phong Tảo không để ý đến Tu Tư, chỉ cảm thấy đồ ăn của Trùng tộc hơi kỳ lạ, anh không quen lắm.

Ăn xong, Phong Tảo gọi Tu Tư lại.

Phong Tảo nói: "Chúng ta gặp mặt vội vàng quá, còn chưa kịp tự giới thiệu.

Tôi tên là Phong Tảo, trong nhà chỉ có một mình tôi. Tôi muốn cưới cậu. Cậu xem đây là bản tình hình sức khỏe và danh sách lễ hỏi của tôi. Cậu xem xem lễ hỏi có cần điều chỉnh không, hoặc nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu."

“Tình hình của cậu tôi đã thấy trên mạng, Trung tướng Khắc Đạt cũng nói với tôi rồi. Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau.”

Lúc này, Tu Tư không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Từ nhỏ cậu đã sống nương tựa vào Thư phụ. Vì thân phận thấp kém, sau khi trở thành quân thư, cậu không thể ở cùng Thư phụ nữa, vẫn luôn sống một mình.

"Tôi, tôi không cần lễ hỏi. Trùng cái đều phải nuôi gia đình, mấy năm nay tôi cũng đã tiết kiệm được một khoản rồi, tôi có thể nuôi gia đình. Ngài, ngài không cần như vậy. Tôi, tôi không cần ngài đưa tiền..." Tu Tư nói năng lộn xộn.

Phong Tảo trầm ngâm một lúc: “Vậy chúng ta không nói chuyện tiền bạc nữa. Chờ hai tuần nữa chúng ta đi đăng ký rồi tính sau, được không? Giờ muộn rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cậu còn phải đến quân đội.”

Nghe thấy từ "nghỉ ngơi", tai Tu Tư đỏ bừng. Phong Tảo lại càng thích, đúng là một trùng ngây thơ, ngốc nghếch.

Sau khi tắm rửa xong, trùng cái đứng trước cửa phòng trùng đực, không biết mình nên làm gì bây giờ.

Lúc này, trùng đực mở cửa, nhìn thấy dáng vẻ của trùng cái thì biết cậu đang nghĩ gì.

Phong Tảo nói: “Cậu sang phòng bên cạnh ngủ trước đi. Chúng ta chưa đăng ký, chờ đăng ký xong thì ngủ cùng, được không?”

Tu Tư ngây ngốc đáp: “Tất cả nghe theo sự sắp xếp của ngài.”

Phong Tảo nhìn thấy trùng cái vào phòng rồi mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy nhìn thấy bờ vai vạm vỡ và cơ bụng săn chắc của trùng cái, suýt nữa thì anh không kiềm chế được.

Trở lại phòng, tim Tu Tư đập thình thịch. Trùng đực mặc đồ ngủ thật đáng yêu, tóc còn có một chỏm ngốc nghếch, đôi mắt cũng tròn xoe.

Với ý nghĩ đó trong lòng, Tu Tư đi vào giấc ngủ với nụ cười nhẹ trên môi.

Cứ như vậy, hai trùng với những "ý đồ riêng" đều đi ngủ. Nhưng không ngờ, chuyện của họ ngày mai đã sớm lan truyền khắp quân đội.

………

Sáng sớm hôm sau, Tu Tư thức dậy làm bữa sáng, chờ trùng đực xuống lầu.

Ăn xong bữa sáng, Phong Tảo đề nghị đưa Tu Tư đi làm.

Phong Tảo nói: “Tôi đưa cậu đi làm nhé, tiện thể cũng xem có công việc gì có thể tìm được không.”

Tu Tư bất an: “Ngài chê tôi kiếm ít sao? Tôi có thể cố gắng kiếm tiền, ngài không cần vất vả đi làm đâu.”

Phong Tảo nhìn trùng cái đang bất an trước mặt và giải thích: “Không phải, tôi chỉ muốn tìm việc gì đó làm, cứ ở nhà mãi cũng không phải cách.”

Tu Tư vẫn không từ bỏ suy nghĩ của mình: “Nhưng ngài là trùng đực, vốn dĩ không cần phải đi làm. Tôi, tôi có thể cố gắng...”

Phong Tảo nói: “Được rồi, được rồi, đừng bận tâm nữa. Đi thôi, tôi đưa cậu đi làm.”

Dọc đường đi, Tu Tư lo lắng bất an, sợ trùng đực yếu ớt sẽ gặp nguy hiểm gì đó trên đường, nên lúc nào cũng căng thẳng.

Đến cổng quân đội, hàng loạt quân thư đều lén lút nhìn Phong Tảo.

【Đây là hùng chủ của thiếu tướng sao? Aaa, đáng yêu quá đi. 】

【Sao tôi không may mắn như thế, một trùng đực đáng yêu như vậy lại không phải của tôi. 】

【Oa, thậm chí còn tự mình đưa thiếu tướng đi làm nữa. Trùng đực tốt như vậy tìm ở đâu ra, tôi cũng muốn một hùng chủ tốt như vậy. 】

【Ồ, dám tranh trùng với thiếu tướng, cậu sợ là không muốn giữ mạng sống của mình nữa hả?】

Xung quanh đều là những tiếng xì xào, Tu Tư đột nhiên có chút không muốn trùng đực của mình bị những trùng khác nhìn thấy. Một trùng đực tốt như vậy, cậu muốn giấu đi.

Phong Tảo nói: "Được rồi, đến nơi rồi, cậu đi làm đi, tối tôi sẽ đến đón cậu về nhà." Vừa nói xong, anh vừa xoa đầu Tu Tư.

Tai Tu Tư đỏ bừng, cậu đáp lại. Hành động của trùng đực đã tạo nên một làn sóng lớn trong quân đội.

【Aaa, hắn dám xoa đầu thiếu tướng! 】

【Cái gì, trùng đực này dịu dàng như vậy sao?】

【Đối mặt với một trùng đực như thế này, tôi chỉ muốn nói: “Tôi có thể.” 】

【Cậu á, có đưa tôi, tôi còn chẳng thèm. Còn muốn trùng đực sao? Hahahahaha đúng là một trò cười lớn. 】

………

【Ước mơ vẫn phải có, biết đâu lại thành hiện thực. “Cậu không hiểu rồi, thân là một trùng, vẫn phải có ước mơ.” 】

【Vậy cậu giỏi ghê nhỉ. 】

………

Trở lại văn phòng Tu Tư đang làm việc thì Trung tướng Khắc Đạt hăm hở bước vào.

Khắc Đạt vừa thấy Tu Tư đã lải nhải: “Hôm qua cậu không sao chứ? Tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Cái tên trùng hư hỏng Đức Trung đó muốn cưỡng chế cậu, nên tôi mới tìm trùng đực Phong Tảo này. Dù sao thì ở đâu cũng tốt hơn là đến chỗ Đức Trung.”

“Hôm qua cậu có bị xử phạt gì không? Trùng đực này thế nào? Tôi xem tài liệu rồi, gia đình hắn trong sạch, là một gia đình đơn giản hiếm có.”

Tu Tư đáp: "Anh ấy, rất tốt, rất dịu dàng." Vừa nói, cậu vừa nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của trùng đực.

Khắc Đạt nhìn thấy dáng vẻ của Tu Tư thì không khỏi nghĩ: Có phải mình đến đây hơi thừa thãi rồi không.

Sau đó, mắt cậu ta đảo một vòng, không kiềm chế được muốn trêu chọc.

“Nghe nói, hôm nay cậu được trùng đực đưa đi làm? Chậc chậc chậc, một trùng đực tốt như thế, biết thế tôi giữ lại cho mình rồi.”

Tu Tư nghe vậy liền khôi phục vẻ mặt vô cảm: “Ngài có thể ra ngoài được không? Tôi còn phải làm việc.”

Khắc Đạt: …

Tu Tư thầm nghĩ: Một trùng đực tốt như vậy đương nhiên phải giữ cho kỹ. Hừ, ai cũng đừng hòng cướp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play