Khi Trần Thư Nhã về đến nhà, chưa kịp bước chân vào cửa, tiếng đồ đạc rơi vỡ đã vọng ra.
Lại cãi nhau nữa rồi.
Cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lắng nghe tiếng tranh cãi xé lòng và âm thanh đổ vỡ loảng xoảng từ trong nhà, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cô sợ hãi.
Hít một hơi thật sâu, Trần Thư Nhã quay người, bước về hướng ngược lại.
Trong người không có bao nhiêu tiền, cô lang thang vô định trên phố, vừa đi vừa đá những viên đá dưới chân. Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Hiệu sách.
Không tốn tiền, lại có thể giết thời gian.
Trần Thư Nhã bước vào hiệu sách lần trước, ông chủ chào hỏi một tiếng rồi lại bận rộn với công việc của mình.
Cô đi thẳng đến dãy giá sách cuối cùng, cúi người ngồi khoanh chân xuống đất thuần thục từ tầng thấp nhất lôi ra một cuốn sách: “A Soái.”
Đang đọc say sưa thích thú, có người đẩy cửa bước vào. Vài phút sau, tiếng bước chân dần tiến lại gần dãy sách cuối cùng.
Trần Thư Nhã không bận tâm, chỉ nghĩ là khách đến mua sách vẫn vùi đầu say sưa đọc truyện tranh.
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh Trần Thư Nhã, khoảng vài phút trôi qua, người bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Cô thấy lạ, ngẩng đầu nhìn lên.
Trình Hướng đang tựa vào giá sách, nghiêng đầu đôi mắt ánh lên ý cười nhìn cô.
Trần Thư Nhã chớp chớp mắt không nói gì, ngồi dưới đất đối mặt với cậu, cả hai đều im lặng, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.
Phát hiện ánh mắt Trình Hướng dịch chuyển sang cuốn sách trong tay mình, cô lên tiếng:
“Cậu muốn đọc A Soái không…?”
Trình Hướng ngẩn người một chút, nụ cười trong mắt khó che giấu cậu không nhịn được trêu chọc cô:
“Bạn học Trần muốn đọc sách chùa ở đây sao?”
Cậu ta lạ thật, Trần Thư Nhã thầm nghĩ.
“Tôi chỉ muốn ở đây đến tối mới về nhà, cậu muốn đuổi người à?”
“Không.” Trình Hưởng quay đầu nhìn về phía cha mình đang dọn dẹp đồ đạc ở quầy tính tiền chuẩn bị về ăn cơm, sau đó quay lại cười hỏi: “Đằng trước có ti vi, hay là cậu ra đó xem Dê Vui Vẻ?”
Trần Thư Nhã ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi khinh thường: “Đó là thứ trẻ con xem.”
Năm phút sau.
Trần Thư Nhã ngồi trên ghế đẩu phía sau quầy, mắt không rời màn hình chăm chú nhìn Sói Xám đang bắt dê trên đồng cỏ xanh.
Trình Hướng gác chân chữ ngũ, dựa vào ghế bập bênh chơi game. Cửa hàng rất yên tĩnh, ngoài tiếng phim hoạt hình và tiếng báo hiệu game thì không còn âm thanh nào khác.
Đang mải me xem có tiếng ai đó đẩy cửa bước vào, hào hứng gọi: “Anh Trình, đi ăn thịt nướng không?”
Trần Thư Nhã nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vô tình chạm phải Dương Dật.
Dương Dật thấy cô quen quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là ai, liền đi đến bên cạnh Trình Hướng trêu chọc:
“Đây không phải tiểu mỹ nhân sáng nay sao, sao lại ở đây?”
"Tiểu mỹ nhân?" Trình Hưởng liếc nhìn Trần Thư Nhã đang chăm chú xem hoạt hình, lơ đễnh đáp:
“Nhóc con thôi.”
Trần Thư Nhã bĩu môi, nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối đen, lại nghe Dương Dật lôi kéo Trình Hướng đi ăn, cô biết mình nên rời đi rồi.
Cô đứng dậy vớ lấy cặp sách đeo lên, quay người nhỏ giọng nói với Trình Hướng: "Cảm ơn cậu đã cho tớ xem TV." Nghĩ một lát, cô bổ sung:
“Sáng nay cũng cảm ơn cậu, tạm biệt.”
Nói xong, Trần Thư Nhã đẩy cửa vụt một cái đã chạy mất.
Nhìn cô rời đi, Trình Hướng thu ánh mắt về, tiếp tục chơi game.
Dương Dật nói: “Khá xinh đấy chứ.”
Trình Hưởng "ừm" một tiếng: “Cô gái nào ở tuổi này mà chẳng xinh.”
Trần Thư Nhã cứ nghĩ sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với Trình Hướng nữa, cho đến ngày hôm sau đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã đổi chỗ cho cô.
Theo hướng ngón tay của giáo viên chủ nhiệm, chỉ có chỗ trống trước mặt Trình Hướng,
Trần Thư Nhã há miệng muốn hỏi tại sao, giáo viên chủ nhiệm như đoán trước được, liền nói trước:
“Em ấy học kém quá, trong lớp lại chỉ quen một mình em, em kèm cặp em ấy đi.”
Im lặng, Trần Thư Nhã bê sách vở của mình đến bàn trước mặt Trình Hướng. Thực ra, hầu hết mọi người trong lớp đều quen Trình Hướng, chỉ là Trình Hướng không quen họ.
Trình Hướng không phải là học sinh giỏi, nhưng cũng không phải loại học sinh hư hỏng, ngày nào cũng đánh nhau không chịu học. Chỉ là vào năm lớp mười một, giữa ban ngày ban mặt, cậu ta đã đè một nam sinh xuống sân trường đánh cho suýt chết.
Sau chuyện đó, rất nhiều người đều quen thuộc với cái tên Trình Hướng.
Họ đều sợ Trình Hướng, nhưng Trình Hướng lại không kiêu căng bắt nạt người khác, lại có phẩm chất tốt và còn đẹp trai nữa, thế là cậu ta có một biệt danh rất mới mẻ.
“Trìn, có phẩm chất, có hơi xã hội một chút, soái ca, Hướng.”
Khi Trần Thư Nhã ôm sách vở đổi chỗ, Trình Hướng đang nằm úp mặt ngủ trên bàn.
Lúc cô đi vệ sinh, cậu ta đang ngủ.
Lúc cô làm bài kiểm tra, cậu ta đang ngủ.
Đến khi sắp phải nộp bài, cậu ta tỉnh dậy.
Trình Hướng chống tay thẳng người dậy, tùy tiện xoa xoa tóc đôi mắt ngái ngủ khẽ chạm vào lưng Trần Thư Nhã.
Cô quay người lại, khó hiểu nhìn cậu ta, Trình Hướng ngẩn ra một chút, rồi cười nói:
“Là câu à, nhóc con.”
Trần Thư Nhã khóe miệng giật giật, có chút khó chịu có chút muốn "ra tay" với cậu ta.
Trình Hướng ngáp một cái, đưa tay ra trước mặt cô không nói gì.
Tay cậu ta rất đẹp, trắng trẻo, thon dài và mảnh khảnh, Trần Thư Nhã nhìn bàn tay cậu ta, rồi ngẩng mắt nhìn cậu: “Làm gì?”
"Cho tôi chép bài." Vừa nói, tay hắn khẽ run rẩy.
Thật là đường hoàng đến đáng ngạc nhiên.
Trần Thư Nhã nhướng mày: “Vậy thì cậu cầu xin tôi đi.”
Nghe vậy, động tác của Trình Hưởng khựng lại đôi chút rõ ràng là không ngờ cô sẽ nói như vậy. Cậu rụt tay về, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Nhìn Trình Hướng rụt tay lại, Trần Thư Nhã vui sướng trong lòng. Quả nhiên, đối phó với kẻ mặt dày thì phải dùng cách mặt dày hơn.
Một giây sau, Trình Hướng mở miệng.
“Cầu xin cậu.”
Trần Thư Nhã hơi sững sờ, Trình Hưởng với giọng điệu cợt nhả: “Tôi cầu xong rồi, bạn học Trần.”
Vẫn là đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của cậu ta.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ nộp bài, Trần Thư Nhã vớ lấy tờ đề thi, vỗ vào tay hắn ý bảo cậu chép nhanh lên, Trình Hướng khẽ gật đầu.
Cậu viết rất nhanh, chép xong một tờ đề thi đúng lúc.
Nộp bài xong, cậu là người đầu tiên rời khỏi lớp học để về, Trần Thư Nhã là trực nhật, người trong lớp lần lượt đi hết, cô mới từ từ đứng dậy.
Khi quét mắt đến chỗ ngồi cuối cùng của Trình Hướng có một tờ giấy màu hồng nằm im dưới ghế, phẳng có một dấu chân trên đó.
Trần Thư Nhã nghĩ đó là bài chép của Trình Hưởng hay gì đó, tiện tay nhặt lên. Vô tình liếc qua, cánh tay đang định đặt tờ giấy xuống lại một lần nữa giơ lên.
Nét chữ trên tờ giấy vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu.
“Bạn học Trình Hưởng, mình gặp cậu chơi bóng rổ ở sân, mình thật sự muốn làm quen với cậu, nếu có thể cậu có thể thêm số liên lạc, được không?”
Ánh mắt Trần Thư Nhã dịch xuống, cuối tờ giấy có ghi: “Tam ban, Trương Hiệp Thị.”
Nét chữ ký tên rất nhỏ, gần như không nhìn thấy.
Nhìn dấu chân trên tờ giấy, có vẻ như Trình Hưởng đã đọc qua rồi.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng của Ninh Ngôn, Trần Thư Nhã vội vàng nhét tờ giấy vào túi.
Ninh Ngôn nhảy chân sáo vào lớp giục: “Nhanh lên nào, lát nữa tớ dẫn cậu đi ăn mực nướng!”
Trần Thư Nhã vén mái tóc lòa xòa ra sau tai, cố che giấu sự hoảng loạn trong lòng. Cô gật đầu đáp lời: “Tớ ra ngay đây.”