Buổi chiều đầu hạ, tiết trời oi ả cùng tiếng ve không ngừng râm ran khiến lòng người thêm phiền muộn, bứt rứt không yên.

Trần Thư Nhã bước vào hiệu sách, ánh mắt hướng về phía quầy, khẽ hỏi: “Xin hỏi ở đây có sách Người lái đò không ạ?”

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế bập bênh phía sau quầy thò đầu ra từ sau cuốn sách đáp lời: “Chắc là ở kệ sách cuối cùng ấy.”

Trần Thư Nhã nói lời cảm ơn, cất bước đi về phía cuối hiệu sách.

Mò mẫm tìm một lúc lâu mới thấy vị trí cuốn sách, Trần Thư Nhã nhón chân vươn tay lấy cuốn sách đặt trên cùng. Nhưng tiếc là cô không đủ cao với mãi cũng không tới.

Đúng lúc cô định rụt tay về tìm ông chủ giúp đỡ thì một mùi hương nước xả vải xộc vào mũi, phía sau đột nhiên có một cánh tay vươn ra, rút cuốn "Người lái đò" xuống.

Trần Thư Nhã quay đầu nhìn người phía sau. Trình Hướng lùi lại hai bước, hờ hững hỏi: “Cậu cần cuốn này à?”

Gió nhẹ lướt qua rừng cây, lá cây xào xạc, nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người chàng trai trước mắt.

Trần Thư Nhã gật đầu, rũ mi mắt đón lấy cuốn sách, rồi lại không kìm được ngẩng lên nhìn Trình Hướng. Anh rất đẹp trai là kiểu đẹp trai độc nhất vô nhị mà cô từng gặp.

Đối diện với ánh mắt đánh giá của Trần Thư Nhã, Trình Hướng bình thản đón lấy ánh mắt cô, khẽ nhướng mày, Trình Hướng hỏi: 

“Đẹp không?”

“Đẹp.”

Trần Thư Nhã gần như phản xạ có điều kiện mà đáp lời.

Sững sờ vài giây, cô lắc đầu trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh chữa lời: “Ý tớ là cuốn sách ấy cuốn sách này đẹp thật.”

Trình Hướng nhìn cô gái trước mặt đang cố gắng chữa cháy, mặt đỏ bừng không trêu cô nữa. Anh chỉ tay về phía quầy: “Thanh toán ở đó, cuốn thứ 2, thứ 3 hết hàng rồi, lần sau đến mua nhé.”

Trần Thư Nhã gật đầu, khi đi ngang qua Trình Hướng, cô liếc anh một cái rồi cầm sách đi thanh toán và rời đi.

Trông quen lắm, nhưng cô không nhớ đã gặp anh ở đâu.

Sáng hôm sau, Trần Thư Nhã đeo cặp sách cầm chai sữa trên bàn, quay đầu chào Thái Diễm đang lau nhà: “Mẹ ơi, con đi học đây.”

Thái Diễm không ngẩng đầu lên: “Đi đi, cẩn thận nhé con.”

Trần Thư Nhã dậy sớm nên mỗi sáng cô đều đến quán ăn sáng gần trường đợi Ninh Ngôn rồi cùng đến trường.

Sau khi gọi món cháo yêu thích của Ninh Ngôn như thường lệ, Trần Thư Nhã lấy bài kiểm tra tối qua ra khỏi cặp để kiểm tra lại.

Chẳng mấy chốc, tiếng cãi vã phía sau phá vỡ sự yên tĩnh.

Trần Thư Nhã quay đầu nhìn lại, thấy mấy cậu con trai ở bàn phía sau đang xô đẩy, tranh cãi điều gì đó, cảnh tượng hỗn loạn.

Nhưng giữa mớ hỗn độn ấy, một cậu con trai vẫn ung dung ngồi ăn sáng, vẻ mặt điềm nhiên như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Trần Thư Nhã nhận ra cậu ấy, chính là chàng trai đẹp trai ở hiệu sách hôm qua.

Lúc này, mấy cậu con trai đang xô đẩy nhau ngày càng dữ dội, một người chộp lấy chiếc cốc trên bàn ném về phía trước.

Tiếc rằng cậu ta ném không chuẩn, chiếc cốc bay thẳng về phía Trần Thư Nhã.

Lòng Trần Thư Nhã thắt lại, vội vàng lấy tay che đầu đứng dậy né tránh. Chiếc cốc không lệch chút nào, đập trúng bát cháo cô đã gọi. Cốc vỡ tan tành bát sứ vỡ vụn, một phần cháo nhanh chóng tràn ra, làm ướt gần hết bài kiểm tra.

Mọi người xung quanh nhanh chóng đổ dồn ánh mắt về phía Trần Thư Nhã, mấy cậu con trai đang xô đẩy cũng im bặt.

Trần Thư Nhã vội vàng nhặt bài kiểm tra lên lau sạch bằng khăn giấy, rồi bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường trên bàn.

Trình Hướng liếc nhìn Trần Thư Nhã, rũ mắt xuống rút một tờ khăn giấy lau miệng, một lúc sau mới lên tiếng: “Xin lỗi đi.”

Cậu con trai ném cốc do dự một chút, rồi bước đến trước mặt Trần Thư Nhã, chậm rãi nói: “Xin lỗi, vừa nãy không cố ý, cậu không sao chứ?”

Nghe vậy, Trần Thư Nhã sửng sốt một chút, sau đó khẽ cong môi nở một nụ cười nhạt: “Không sao.”

Vừa nói, Trần Thư Nhã liền cúi xuống nhặt mảnh thủy tinh trên đất. Trình Hướng lặng lẽ nhìn cô từng chút một nhặt mảnh vỡ bỏ vào thùng rác, cho đến khi cô nhặt xong, Trình Hướng mới nói với cô: “Năm mấy, lớp nào?”

Trần Thư Nhã quay người đón lấy ánh mắt anh. Anh ngồi đó một cách lơ đãng, lặng lẽ nhìn cô đôi mắt đẹp như một vũng nước sâu không thấy đáy.

Cô liếm môi khô khốc, không rời mắt, đáp: “Cao tam nhất ban.”

Chưa kịp đợi Trình Hướng nói thêm, giọng nói của Ninh Ngôn đã vọng đến từ phía sau: “Thư Nhã!”

Trần Thư Nhã quay đầu nhìn Ninh Ngôn đang đi về phía mình, nhanh chóng lấy cặp sách đeo lên, cầm lấy tập đề thi ướt sũng trên bàn rồi bước nhanh tới.

Ninh Ngôn thấy Trần Thư Nhã đi tới, nghi hoặc hỏi: "Cậu qua đây làm gì, không ăn sáng à?

Trần Thư Nhã đưa hộp sữa cô lấy từ nhà sáng nay cho Ninh Ngôn: “Có chút chuyện, gọi món nữa cũng không kịp, cậu ăn tạm đi.”

Ninh Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn cùng Trần Thư Nhã đi về phía trường, vừa cắm ống hút vừa lẩm bẩm: “Có chuyện gì thế?”

“Bài kiểm tra của tớ tiêu đời rồi.”

Trình Hướng vừa đến cửa lớp thì giáo viên chủ nhiệm đã chuẩn bị bắt đầu tiết học.

Anh đứng ở cửa gọi một tiếng báo cáo.

Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên, đẩy gọng kính nhìn ra cửa, sắc mặt chùng xuống: “Từ đầu năm học đến giờ chưa đến ngày nào, buổi học đầu tiên đã đi muộn?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Trình Hướng, anh vẫn điềm nhiên tiếp lời: “Lần sau sẽ không thế nữa.”

Thầy giáo chủ nhiệm không tiện làm khó thêm, liền hậm hực gật đầu ra hiệu anh về chỗ.

“Trần Thư Nhã, bài kiểm tra của em đâu, sao chưa nộp cho tôi?”

Thầy giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng chất vấn, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Trần Thư Nhã nhìn bài kiểm tra nhàu nát, thậm chí còn thiếu một góc trước mặt há miệng nhưng không biết nói gì.

Thôi thì có bệnh vái tứ phương, cô đứng dậy chuẩn bị nộp bài kiểm tra rách nát trong tay.

Từ hàng cuối cùng của lớp, có tiếng người cất lên: “Bài kiểm tra của cô ấy ở chỗ em.”

Trần Thư Nhã nhìn về phía phát ra âm thanh, Trình Hướng tựa vào tường giơ bài kiểm tra trong tay vẫy vẫy, khẽ liếc nhìn Trần Thư Nhã đang ngẩn người.

"Sao bài kiểm tra của em ấy lại ở chỗ em?" Thầy giáo chủ nhiệm nghi ngờ.

“Bạn ấy để quên ở quán ăn sáng, em nhặt được.”

Giọng điệu bình thản, thậm chí còn mang chút chân thành.

Trần Thư Nhã: "…

Thầy giáo chủ nhiệm không truy hỏi thêm, thu ánh mắt lại cúi đầu vừa sắp xếp bài kiểm tra vừa nói: “Trần Thư Nhã, em qua lấy đi.”

Cô do dự không biết có nên đi lấy không, nếu cô lấy thì anh ấy sẽ thế nào, nhưng nếu cô không lấy lại khiến anh ấy khó xử. Do dự mãi, Trần Thư Nhã chậm rãi đi đến bàn của Trình Hướng, nhận lấy bài kiểm tra. Chữ viết trên bài rất đẹp là lối chữ thảo.

Cô hỏi: “Vậy còn cậu thì sao?”

Trình Hướng cao hơn cô rất nhiều, khi anh đứng lên đã che khuất ánh sáng trước mắt cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại lạc vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Anh bật cười: “Quan tâm tớ làm gì?”

Trần Thư Nhã định nói gì đó nhưng thầy giáo chủ nhiệm trên bục giảng đã bắt đầu thúc giục, cô nhìn Trình Hướng thật sâu, cúi xuống cầm bút trên bàn anh viết tên mình vào bài kiểm tra, rồi quay người nộp bài.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play