Ngày đại hôn, tân lang vắng mặt. Đây là một nỗi nhục nhã lớn đối với cả Lâu gia lẫn Tấn gia.
Để thương lượng việc dời hôn kỳ, Vĩnh Xương bá cùng phu nhân lập tức đến Lâu phủ, không ngừng giải thích rằng Tấn Pháp làm vậy vì quốc sự, là bất đắc dĩ.
Hôn sự đã chuẩn bị đâu vào đấy, nếu trì hoãn, lời đồn thị phi chắc chắn sẽ nổi lên khắp nơi, mà người chịu tổn hại đầu tiên chính là Lâu gia.
Lâu Vân Bình tránh sau rèm nhìn cha mẹ vì bị Tấn gia thuyết phục mà bắt đầu do dự, khẽ mím môi.
Thế giới này, cũng như các quyển sách khác, đều có kịch bản. Tô Yểu Kính biết rõ, nếu để mọi việc phát triển như trong nguyên tác, sau khi Lâu gia thỏa hiệp, Tấn Pháp sẽ không những không thu liễm, mà còn đón người kia trở lại đường đường chính chính, thậm chí tổ chức nghi thức long trọng cho nàng trước khi thành thân với Lâu Vân Bình, khiến khắp kinh thành đều biết chuyện.
Lâu Vân Bình không chỉ bị huỷ thanh danh, mà còn khiến cả Lâu gia mất mặt. Các muội muội của nàng sau đó cũng bị liên lụy, khó bàn chuyện hôn sự.
Lâu Vân Bình chịu đả kích quá lớn, trở nên điên loạn, thường xuyên tự hại bản thân. Cha mẹ nàng vì thế mà tiều tụy, hao mòn cả tinh thần lẫn sức lực. Họ cho rằng nữ nhi là do không chịu nổi chuyện Tấn Pháp thay lòng, chỉ cần nàng và hắn hòa giải, tâm bệnh sẽ dần khỏi.
Cuối cùng, trong ngày xuất giá, nữ tử từng là thông phòng kia lại xuất hiện giữa đại đường, khiến Lâu Vân Bình kích động, cầm dao đâm đầu vào trụ hành lang, chết ngay tại chỗ. Hỉ sự biến thành tang sự, cha mẹ nàng tận mắt chứng kiến nữ nhi mất mạng.
Tô Yểu Kính suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc vẫn không thể thuận theo kịch bản ấy.
Dù chỉ là diễn trò, nàng cũng không thể vì tình cảm mà chọn con đường tự kết liễu.
Huống hồ, chỉ cần nghĩ đến cha mẹ Lâu gia luôn hết lòng thương yêu nàng, nàng càng không thể để tình thế trượt xuống vực sâu như vậy.
Cuối cùng, nàng bước ra khỏi bức rèm, quỳ xuống trước cha mẹ, đem toàn bộ chứng cứ Tấn Pháp lui tới với thông phòng giấu ở phương Nam dâng ra, thẳng thắn vạch trần việc hắn rời đi đêm trước đại hôn hoàn toàn không phải vì quốc sự, mà là vì tư tình.
Nàng chọn thời điểm này để nói ra, chính là muốn dứt khoát cắt đứt mọi ràng buộc với Tấn gia.
Phu thê Vĩnh Xương bá hốt hoảng ngăn cản, còn định biện minh. Nhưng Tô Yểu Kính không nhún nhường, lời lẽ rành mạch, từng câu từng chữ đều đanh thép. Tấn Pháp bản chất là như vậy, trước kia nàng vì nể mặt hai nhà và tình cảm thanh mai trúc mã nên mới giấu kín trong lòng. Nhưng hiện tại sự tình nghiêm trọng, không còn là chuyện một mình nàng có thể gánh vác. Nếu cố chấp gả đi, sớm muộn cũng sẽ rơi vào kết cục “sủng thiếp diệt thê”, thà rằng bây giờ dứt khoát chấm dứt.
Cha mẹ Lâu gia nghe xong hồi lâu không nói nên lời. Lời nàng đã nói đến mức này, còn mấy lần nhấn mạnh về thể diện hai nhà và bản chất của Tấn Pháp, khiến phu thê Vĩnh Xương bá nhất thời á khẩu.
Sau khi Tấn phủ lui người, cha mẹ Lâu gia nắm tay nữ nhi, rơi lệ nói: “Nếu đã như vậy, thì thôi không gả nữa! Ở nhà nghỉ ngơi, cha mẹ sẽ chăm sóc con. Chỉ là... từ chối hôn sự hôm nay, sau này tiền đồ của con biết làm sao cho tốt.”
Tô Yểu Kính lắc đầu.
Nàng không những không thể ở nhà, mà còn nhất định phải gả đúng ngày.
Nếu để mấy hôm nữa Tấn Pháp trở về, việc nàng hôm nay từ hôn sẽ bị coi là càn quấy. Huống hồ, Vĩnh Xương bá đã mượn danh ý chỉ của hoàng thượng để ép buộc, nếu để lỡ thời cơ, e rằng hoàng đế sẽ thật sự ban thánh chỉ, ép Lâu gia gả con.
Tô Yểu Kính quỳ trước mặt Lâu mẫu, từng chữ rõ ràng: “Mẫu thân, con quen biết Nhị lang nhà Phàn gia, tướng mạo giống Tấn Pháp như đúc. Nếu cầu được hắn giúp, con sẽ thay mặt thành thân, sau đó lập tức theo Nhị lang rời xa kinh thành. Dù có lời đồn đại gì, dần dần cũng sẽ lắng xuống thôi.”