Giao diện nhân vật thứ ba là một thiếu niên dung mạo thanh tú, toàn thân trắng sạch không vương hạt bụi, mái tóc đen nhánh được buộc bằng một dải lụa, đôi mắt trong sáng, khi mỉm cười bên môi còn lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Bên hông hắn đeo một thanh kiếm, chính là thanh kiếm cùng tên với hắn Bạch Mĩ.
Bạch Mĩ là con trai của Kiếm Thánh, mẹ là người cổ tộc vùng Nam Cương. Sau khi Kiếm Thánh qua đời, Bạch Mĩ hành tẩu giang hồ, kiếm pháp không hề kém cha, danh tiếng lẫy lừng thiên hạ, được kế thừa danh hiệu Kiếm Thánh.
Tô Yểu Kính ở đời này tên là Dao Ảnh, là một cô bé mồ côi sống một mình trong núi, hái thuốc mưu sinh. Một lần do ở lại quá muộn, nàng bị dã thú truy đuổi, chạy trốn vào một ngôi miếu hoang và được Bạch Mĩ cứu.
Bạch Mĩ mang khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp, nhưng hành xử lại kỳ quái khác người. Sau khi cứu Dao Ảnh, hắn coi nàng như một tiểu nô sai vặt, lời lẽ độc địa, hễ mở miệng là mệnh lệnh, không chút nể nang.
Tô Yểu Kính vốn đã chết tâm từ lâu, nên hắn đối xử thế nào nàng cũng không để tâm. Dù tính tình Bạch Mĩ có tệ đến đâu, nàng cũng nhẫn nhịn mà bao dung tất cả.
Mãi đến sau này, Tô Yểu Kính mới phát hiện, thực ra Bạch Mĩ đang trọng thương, gần như không thể đi lại. Nếu không có nàng bên cạnh lo liệu mọi chuyện, e rằng hắn đã sớm chết đói, chết khát trong ngôi miếu đổ nát ấy.
Khi thương thế của Bạch Mĩ khá hơn, Dao Ảnh đưa hắn về nhà mình. Giống như nuôi một con sủng vật to xác, tính tình xấu xa, mỗi ngày nàng dâng trà rót nước, khéo léo nấu nướng đủ kiểu chỉ để hắn vui lòng. Dần dà, dường như Bạch Mĩ bắt đầu có hứng thú với nàng, thu lại tính tình bất thường, thỉnh thoảng còn dịu dàng để Dao Ảnh vuốt tóc, xoa đầu.
Tất cả nhân vật trong sách đều dựa trên hình ảnh của Tô Yểu Kính để xây dựng, vì thế ít nhiều đều có nét tương đồng.
Dao Ảnh tuy là một cô gái mồ côi không rõ lai lịch, nhưng dung mạo xinh đẹp nổi bật, khiến không ít kẻ xấu dòm ngó. Bạch Mĩ ra tay xử lý bọn chúng, giúp nàng được sống yên bình một thời gian.
Khoảng thời gian ấy êm đềm tới mức dễ khiến người lầm tưởng rằng tình cảm giữa họ sẽ âm thầm lớn lên, từng chút một như dòng nước ấm. Thế nhưng một chiều nọ, khi Dao Ảnh hái thuốc trở về thì không thấy bóng dáng Bạch Mĩ đâu. Nàng mặc kệ bùn đất trên người, hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm, nhưng suốt từ hoàng hôn đến giữa đêm vẫn không thấy hắn.
Dao Ảnh hoảng sợ. Sợ hắn gặp chuyện chẳng lành, lại sợ hắn lặng lẽ rời bỏ mình. Nàng ôm gối ngồi bên giếng cũ trước cửa, đợi mãi cho đến khi trăng lên cao. Cuối cùng, Bạch Mĩ cũng trở về dưới ánh trăng mờ bạc.
Hắn vẫn sạch sẽ, trắng tinh như cũ, ánh sáng trăng chiếu lên khiến hắn mờ ảo như không thuộc về cõi trần. Dao Ảnh thấy hắn, đôi mắt liền sáng lên. Còn chưa kịp cất lời, đã nghe thiếu niên kia bật cười: “Ngươi luyến tiếc ta, đúng không?”
Dao Ảnh lập tức gật đầu.
Bạch Mĩ là người đầu tiên sống chung dưới mái nhà với nàng, là người đầu tiên cùng nàng ngắm sao trời, ăn ba bữa cơm một ngày. Trước khi gặp Bạch Mĩ, nàng đã cô đơn quá lâu. Nếu hắn rời đi, nàng biết tìm đâu ra một người nữa để cùng sống hết quãng đời còn lại?
Thiếu niên cười rất ngọt, nhưng lời nói lại lạnh lẽo như đao:
“Thì ra ngươi đã yêu ta rồi. Muốn giải độc cho ta, còn thiếu một vị thuốc cuối cùng trái tim yêu ta của ngươi, vừa hay.”
Dao Ảnh còn chưa kịp phản ứng, năm ngón tay của thiếu niên đã xuyên thấu ngực nàng. Dao Ảnh không cảm thấy đau, chỉ thấy lạnh lẽo và trống rỗng. Nàng trừng mắt nhìn người trước mặt, đến tận cuối cùng, trong mắt vẫn là một mảnh trong trẻo đầy nghi hoặc.
Đây là lần thứ ba nàng bị kết cục bi thảm.
Lần này, khi bị đánh bật khỏi thế giới đó trở lại không gian xuyên thư, Tô Yểu Kính ngoài việc đập sàn vài cái và lớn tiếng gào lên “Ta biết mà! Ta biết mà!”, thì rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt trống rỗng như cũ.
Nàng lập tức tiến vào thế giới thứ tư.