Tô Yểu Kính rời ánh mắt khỏi Lê Đoạt Cẩm, nhìn sang người thứ hai Thẩm Thụy Vũ.
Nam nhân ấy sở hữu gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày như dao khắc, vóc dáng cao lớn, toàn thân mang theo khí chất lạnh lùng cương nghị. Ánh mắt hắn vĩnh viễn cứng cỏi, không hề biết cúi đầu.
Đây là kiểu người mà Tô Yểu Kính từng rất mến mộ. Sau khi đọc kỹ kịch bản, nàng lại càng khâm phục hắn hơn.
Thẩm Thụy Vũ là Đại Lý Tự thiếu khanh triều Kim, cương trực, liêm minh, lại tài năng xuất chúng.
Là Trạng Nguyên trẻ nhất trong năm mươi năm qua, hắn một lòng vì dân, chưa từng xử oan một vụ án, còn từng phanh phui vô số tham quan.
Tuy vì Lê Đoạt Cẩm cản trở mà mãi không thể thăng chức, nhưng hắn vẫn chăm chỉ không lơi lỏng, chưa bao giờ trễ nải công vụ. Với hắn, danh lợi chẳng là gì cả.
Lê Đoạt Cẩm của thế giới trước cũng xuất hiện trong thế giới này. Vì đây là hệ liệt truyện, các nhân vật và thế giới quan tương đồng. Nhưng với Tô Yểu Kính, đây lại là một đời hoàn toàn khác.
Trong thế giới này, nàng tên là Ngọc Hạp một kỹ nữ chưa ra nghề, được Thẩm Thụy Vũ chuộc ra từ thanh lâu.
Một người chính trực như hắn lại âm thầm nuôi một kỹ nữ? Đây là bí mật không thể để ai biết.
Hắn chuộc nàng, chỉ vì nàng có khuôn mặt rất giống chị gái hắn người đã xuất giá từ lâu.
Thuở nhỏ, Thẩm Thụy Vũ từng nghịch ngợm bướng bỉnh. Gặp chị khi mười hai tuổi, hắn lập tức bị hấp dẫn. Để được khen, hắn ép mình sửa tính, dồn tâm thi đỗ công danh, cả đời giữ gìn thanh danh vì hình bóng người ấy.
Vì gương mặt Ngọc Hạp giống chị mình, hắn đưa nàng về, giấu trong biệt viện bí mật.
Ban đầu một tháng đến một lần, sau dần ba ngày một lần, rồi chẳng cần lý do, hắn cũng đến. Nhưng hắn chưa từng đụng vào nàng, chỉ đứng ngắm từ xa như ngắm một pho tượng.
Ban đầu, Tô Yểu Kính thấy không quen. Ai lại muốn làm thế thân của người khác? Nhưng thời gian trôi qua, nàng dần quen.
Nàng thấy hắn vì một vụ án nhỏ mà ngày đêm lật hồ sơ minh oan, thấy hắn vì một chút rung động mà giữ mình suốt đời không cưới.
Dần dần, nàng sinh lòng kính trọng.
Không phải yêu. Mà là hy vọng một người như hắn có thể được sống bình yên.
Vì thế, nàng chưa từng có ý định công lược Thẩm Thụy Vũ.
Chỉ là, bí mật chẳng thể che mãi.
Khi chị gái hắn về nhà mẹ đẻ, phát hiện sự tồn tại của Ngọc Hạp. Nhưng nàng không trách mắng, chỉ gọi Thẩm Thụy Vũ về từ đường, bắt quỳ ba ngày ba đêm.
Hắn không phản kháng, còn tự phạt thêm, quỳ suốt năm ngày đêm. Sau khi ra khỏi từ đường, hắn lập tức cho người dọn sạch biệt viện, đuổi toàn bộ người hầu, bao gồm cả Ngọc Hạp.
Lúc rời đi, nàng không phản kháng, không náo loạn. Chỉ cúi người trước cửa biệt viện, rồi lặng lẽ quay đầu đi.
Gặp đúng lúc ngoài thành có mã tặc, thêm dịch bệnh hoành hành, Ngọc Hạp biến mất.
Cuối cùng, thứ trở về tay Thẩm Thụy Vũ chỉ là một bọc hành lý rách nát, dính đầy máu, bên trong là vài món đồ nàng từng dùng.
Thế giới thứ hai lại một kết thúc bi thương.
Nhưng lần này, Tô Yểu Kính không đau lòng.
Vì nàng chưa từng yêu Thẩm Thụy Vũ. Hai người vốn chẳng nên gần gũi nhau.
Hắn cũng không có lỗi với nàng.
Chỉ là có chút tiếc nuối.
Nàng từng xem hắn là bằng hữu, nhưng hóa ra, cả chút hữu nghị ấy... trong mắt hắn cũng chẳng đáng để giữ lại.
Trải qua hai đời, lòng nàng cũng dần nguội lạnh.
Từ đó về sau, Tô Yểu Kính chỉ xem bản thân là một diễn viên tận tâm diễn tròn vai, không còn trao đi nửa phần chân tình.