Hoàn Sinh hoảng hốt, vội nói:

“Cô nương nói gì vậy! Người đương nhiên là tam tiểu thư đích nữ của Tạ phủ.”

Tạ Lăng ngắm cây trâm trong tay, tua rua bằng vàng đính ngọc lắc lư, gần như sắp chạm vào sống mũi nàng.

Nàng thì thào:

“Nếu ta thật sự là nữ nhi của Tạ gia, vì sao phụ thân, các tỷ tỷ lại ghét bỏ ta đến vậy? Nếu không phải, sao họ không dứt khoát đuổi ta ra khỏi phủ? Nhiều lúc ta nghĩ, nếu không ở lại Tạ phủ, thì dù ở nơi nào cũng sẽ tốt hơn bây giờ.”

“Liệu ở một nơi khác, ta có thể có mẫu thân yêu thương ta, có phụ thân sẽ dỗ dành ta, còn có huynh trưởng và tỷ tỷ dẫn ta đi chơi, thả chim én?”

Hoàn Sinh đỏ mắt. Trước nay nàng luôn giữ phận, chưa từng quá mức thân cận với chủ tử. Nhưng Tam cô nương lúc này, khiến người ta không thể không chua xót lòng.

Hoàn Sinh nhịn không được bước tới hai bước, nghe thấy Tạ Lăng nói nhỏ, như là đang trò chuyện với nàng, lại như đang tự thì thầm:

“Hoàn Sinh, ta thật sự không muốn bị cấm túc. Ba ngày sau, bên bờ sông ngoại ô có lễ hội thả hoa đăng, ta muốn đi... Nghe nói nguyện ước thả trên đèn đều sẽ thành sự thật.”

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi đều, Tạ Hoa Nùng đang đứng dựa vào chân tường, tay ôm hộp cơm giấu sau lưng, lặng lẽ không lên tiếng.

Nói thật, Tạ Hoa Nùng không hề thích Tam muội muội này. Cảm thấy nàng vụng về, không có dáng vẻ con nhà khuê các, lại còn hay bày trò, không được thứ gì thì ngang nhiên cướp lấy.

Nhưng không hiểu sao, nàng vẫn chuẩn bị một hộp điểm tâm mình không thích ăn, đem đến trước cửa phòng muội muội, rồi vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Tạ Lăng và nha hoàn.

Tạ Hoa Nùng trầm ngâm một lúc, đáng lẽ nên gõ cửa bước vào, nhưng cuối cùng lại xoay người rời đi, mang theo hộp cơm quay về đường cũ.

Về đến phòng, nàng như thường lệ rửa mặt thay y phục, dặn tỳ nữ:

“Chuẩn bị chút đồ ăn nóng, bỏ vào hộp mang đi.”

Tỳ nữ Ấu Trúc sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào nhị cô nương.

Chủ tử xưa nay chỉ ăn đồ nguội vào buổi tối, sao đột nhiên lại muốn ăn cơm nóng?

Dù lòng có thắc mắc, Ấu Trúc vẫn không dám hỏi, y lời đi chuẩn bị.

Đồ ăn chuẩn bị xong, nàng bưng lên, Tạ Hoa Nùng đang đọc sách bên bàn, chỉ liếc qua rồi nhàn nhạt bảo:

“Không phải ta bảo bỏ vào hộp sao? Mang đến Kính Thủy Uyển, nói là ta ăn không vô.”

Thì ra là cho Tam tiểu thư. Ấu Trúc đã hiểu, liền làm theo lời, đưa hộp cơm đến tay Hoàn Sinh.

Sáng hôm sau, Tạ Hoa Nùng lại sai Ấu Trúc chuẩn bị một phần cơm như cũ. Ấu Trúc đã quen việc, nhanh chóng tìm đến Hoàn Sinh giao hộp.

Lần này, Hoàn Sinh lại cười đưa nàng một vật nhỏ một con bướm đan bằng nan tre, đôi cánh giương ra như sắp bay, sống động như thật.

Hoàn Sinh nói:

“Cô nương nhà ta nhờ chuyển lời cảm tạ nhị tỷ.”

Ấu Trúc ngạc nhiên, cứ ngỡ mình làm sai điều gì, định trả lại con bướm tre kia, lại nghiêm giọng nói:

“Đây là đồ Lâu Lan Uyển dùng không hết, chia cho Tam cô nương một phần, tránh để lãng phí thôi.”

Dù gì lão gia cũng đã hạ lệnh cấm thực, nhị cô nương sao có thể công khai đưa cơm?

Hoàn Sinh cản tay nàng lại, vẫn cười nhẹ:

“Tam cô nương hiểu, nhưng vẫn muốn cảm tạ nhị tỷ.”

Ấu Trúc lúc này mới mang vật về.

Khi kể lại chuyện cho chủ tử, biết tính Tạ Hoa Nùng thích sạch sẽ, Ấu Trúc chỉ đặt con bướm tre lên khay.

Không ngờ Tạ Hoa Nùng lại cầm lấy ngay, ngắm nghía giữa các ngón tay hồi lâu, đến trưa hôm ấy đọc sách, khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play