Qua hai ngày, sáng sớm tinh mơ, trong viện Tạ gia đã rộn ràng náo nhiệt.

Tạ Lăng nghe động liền mở mắt, nghĩ đến điều gì, tóc xõa ngang vai, đi đi lại lại trong phòng, không giấu nổi nét rộn ràng và sự háo hức trong lòng.

Hoàn Sinh vén rèm bước vào, thấy Tam cô nương ngày thường luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy, hôm nay lại đang phấn khởi đi tới đi lui, hơi ngẩn người một chút, rồi mỉm cười nói:

“Hôm nay là sinh nhật cô nương, Hoàn Sinh chúc cô nương vạn sự như ý.”

Tạ Lăng mím môi nở nụ cười, lấy trong hộp trang sức một đôi ngọc bội hình cánh bướm thưởng cho nàng, rồi không nhịn được hỏi:

“Bên ngoài sao lại ồn ào như thế?” Trong mắt nàng ánh lên tia chờ mong khó giấu.

Hoàn Sinh vừa từ ngoài viện trở vào, đương nhiên biết nguyên do, do dự một chút rồi đáp:

“Hồi cô nương, là đại công tử đã trở về.”

Tạ Lăng khựng người, một lúc sau mới lúng túng nói:

“Thì ra là đại ca về. Huynh ấy đi phương Nam một tháng trời, vất vả lắm mới trở lại, đúng là nên náo nhiệt như vậy.”

Dứt lời, Tạ Lăng ngồi thẫn thờ trên bậc cửa sổ, dáng người nhỏ nhắn phủ một tầng uể oải.

Hôm nay là sinh nhật nàng, vậy mà chỉ có mỗi Hoàn Sinh nhớ. Không ai đến chúc mừng. Tiếng cười nói bên ngoài, cũng chẳng vì nàng mà vang lên.

Tình cảnh này chẳng phải lần đầu. Nhưng năm nào Tạ Lăng cũng mong ngóng, hy vọng sẽ có chút khác biệt.

Không quay đầu lại, nàng khẽ nói với Hoàn Sinh, mắt vẫn nhìn ra khung cửa:

“Hoàn Sinh, ngươi nói ‘vạn sự như ý’, câu này nghe hay lắm, nhưng chẳng thực hiện nổi. Ta hiện tại bị nhốt ở đây, muốn làm gì cũng không thể.”

Hoàn Sinh vội bước đến an ủi:

“Cô nương đừng nóng ruột, lão gia chỉ vì tức giận nhất thời nên mới phạt nặng. Đợi người nguôi giận, tự nhiên sẽ bỏ cấm túc cho cô nương.”

Những lời này, mấy ngày qua Hoàn Sinh đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Dù có là một đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện, cũng khó mà tin thêm nữa.

Tạ Lăng đã sớm không còn hy vọng gì nơi cha, nhưng lòng vẫn không ngăn được niềm mong nhớ đêm hội thả đèn. Nghe nói lễ hội này mười năm mới có một lần, phần lớn các tiểu thư khuê các trong kinh thành đều được tham gia. Một đời chỉ có một dịp như vậy.

Lần cuối nàng gặp phụ thân, chính là khi bị mắng một trận. Nàng biết Tạ Triệu Dần đang ở nhà, nên lúc này không dám bước ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ có thể tựa người bên cửa sổ, tay cầm chiếc quạt thêu hoa trắng viền tròn, nhẹ nhàng phẩy phẩy trước ngực, ánh mắt tò mò và ao ước dõi ra ngoài sân.

Ngoài cổng có đoàn người ra nghênh đón, từng món đồ lễ được dâng lên cho đại công tử, nối dài thành hàng, qua lại nhộn nhịp trước tường Kính Thủy Uyển.

Đang mải nhìn ngây người, một gia nhân từ ngoài cửa bước vào. Tạ Lăng nhận ra hắn Lô Chu, người hầu thân cận của Tạ An Ý, đại ca nàng.

Lô Chu mỉm cười với Hoàn Sinh trong phòng, rồi tiến lại, khom người dâng lên một chiếc hộp:

“Đây là lễ vật đại công tử mang về, sai tiểu nhân chuyển đến Tam cô nương.”

Tạ Lăng nghe vậy liền sững sờ, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi sập, chẳng màng dáng vẻ, chạy ra sau rèm, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Thì ra… đại ca vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật nàng.

Còn đặc biệt mang theo quà trở về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play