Hoàn Sinh ban đầu còn thấy chua xót trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Tam cô nương an tĩnh nằm nghiêng, từ tay áo lấy ra nửa miếng bánh, đưa vào miệng nhấm nháp thong thả, ánh mắt trong trẻo nhìn ra ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, nét mặt bình thản, nàng liền không nói nên lời.
Hoàn Sinh vốn muốn mở miệng an ủi, nhưng nhìn cảnh ấy, lời định nói ra cũng nghẹn lại trong lòng.
Tô Yểu Kính tuyệt đối không bao giờ bạc đãi bản thân. Bị phạt cấm thực ư? Không hề có chuyện đó.
Tạ Lăng dám lén lấy trâm cài trên đầu của cô nương, vốn vì cây trâm đó vốn là kỷ vật do mẫu thân các nàng để lại.
Sau khi mẫu thân qua đời, những trang sức quý giá được cất giữ cẩn thận, phần còn lại được chia cho mấy người con gái giữ làm kỷ niệm. Khi ấy Tạ Lăng còn nhỏ, chẳng được phân cho gì, tuy rằng trong lòng cũng không để tâm, nhưng đại tỷ Tạ Hoa Giác lại cố tình khoe khoang trước mặt nàng, nói rằng trong số mười món mẫu thân để lại, nàng ta giữ đến bảy món, còn nhị cô nương được sủng ái nhất Tạ Hoa Nùng cũng chỉ có ba món.
Tạ Lăng từ nhỏ đã không có mẫu thân ở bên, chẳng có lấy một vật làm kỷ niệm. Trong lòng uất ức khôn nguôi.
Gần đến sinh nhật mười sáu tuổi, Tạ Lăng đánh bạo tới tìm đại tỷ xin một món làm quà sinh nhật, mong có được chút tưởng niệm mẫu thân.
Tạ Hoa Giác cười lạnh, chẳng buồn đáp ứng.
Lần đầu tiên, Tạ Lăng chạy đến trước mặt phụ thân cáo trạng, hy vọng ông có thể thay nàng làm chủ.
Thế nhưng, chuyện mấy đứa con gái tranh nhau đồ trang sức, Tạ Triệu Dần nghe xong chỉ cảm thấy nhức đầu, phẩy tay nói: “Chuyện thế này nên để trưởng tỷ quyết định,” rồi xua tay đuổi nàng đi.
Trưởng tỷ định đoạt, mà ý trưởng tỷ thì lại là không phân cho nàng lấy một món.
Dựa vào đâu chứ? Mẫu thân tuy chưa từng ôm nàng, dắt nàng, nhưng vẫn là mẫu thân nàng kia mà. Vì sao ngay cả một món đồ kỷ niệm cũng không được giữ?
Tạ Lăng giận đến phát khóc. Nhân lúc Tạ Hoa Giác không có ở trong phòng, nàng lén lấy một chiếc trâm giấu đi. Nào ngờ khi đại tỷ trở về liền phát hiện, xông đến đánh nàng một trận, nắm tóc giật tung, đánh đến da thịt trắng ngần cũng hằn vết đỏ.
Tạ Lăng biết mình làm sai, nên không kêu một tiếng, cũng không chống cự, chỉ cắn chặt răng, sống chết không chịu khai ra đã giấu trâm ở đâu.
Tạ Hoa Giác đánh đến mệt cũng không lấy lại được trâm, liền đến chỗ Tạ Triệu Dần cáo trạng. Nhưng lần này khác, Tạ Triệu Dần vừa nghe Tạ Lăng cướp đoạt trang sức, lập tức nổi giận, bắt nàng đứng trước đông người mà trách mắng hơn nửa canh giờ, sau đó còn phạt nàng cấm thực ba ngày, bắt chép sách Thánh hiền, hối lỗi suy ngẫm.
Cấm thực? Là chuyện không thể xảy ra.
Người trong phủ không cho nàng ăn, thì nàng trộm theo xe ngựa, lén đi cùng Tạ Hoa Nùng ra ngoài dự tiệc. Quốc công phủ mở tiệc, dù thế nào cũng không để nàng đói bụng. Đợi đến khi Tạ Hoa Nùng phát hiện ra, thì đã đến trước cửa, sai vặt trong phủ quốc công đều đã thấy, cũng chẳng thể đuổi muội muội quay về.
Lúc ăn điểm tâm, Tạ Lăng bỗng mở to mắt, như mèo con bị đánh thức, vội ngồi thẳng dậy, quay lại lục dưới chiếc đệm, cuối cùng cũng tìm ra được cây trâm, mới yên tâm nắm chặt trong tay không buông.
Tạ Lăng ôm trâm trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ ngẩn ngơ.
Nàng cầm trâm, hỏi Hoàn Sinh bên cạnh:
“Hoàn Sinh, ngươi đến Tạ phủ từ khi nào vậy?”
Hoàn Sinh cúi đầu đáp:
“Nô tỳ là người sinh ra trong phủ, từ nhỏ đã hầu hạ các tiểu thư, đến nay đã mười bảy năm rồi.”
Hoàn Sinh lớn hơn Tạ Lăng, khi nàng còn chưa chào đời, Hoàn Sinh đã làm nha hoàn trong phủ.
Tạ Lăng xoay người, nghiêng mặt nhìn nàng, ngơ ngác hỏi:
“Vậy ngươi nói xem… ta thật sự là con ruột của Tạ gia sao?”