Tô Yểu Kính liếc nhìn lại các thế giới trước đó, thầm tổng kết trong lòng: “Trong số tất cả nữ chính, thuận tay nhất vẫn là Triệu Miên Miên ở thế giới thứ năm. Quả nhiên, diễn vai ngốc nghếch vẫn dễ nhất.”

Hệ thống xưa nay im lặng không lên tiếng, lần này lại bất ngờ bật ra một câu: “Vì đó là bản sắc thật của cô.”

Tô Yểu Kính: “?”

Chưa kịp tranh cãi với hệ thống, xe ngựa đã dừng trước cửa Tạ phủ.

Tô Yểu Kính thu hồi tâm thần, bắt đầu nhập vai Tạ Lăng.

Tổ phụ Tạ Lăng từng đảm nhiệm chức Thái phó suốt ba mươi năm trong triều. Phụ thân nàng Tạ Triệu Dần là trọng thần nắm giữ quân cơ, còn trưởng huynh hiện đang là Thị lang Binh Bộ, phụ trách võ cử. Người muốn kết giao với Tạ gia nhiều không kể xiết.

Cánh cổng lớn của Tạ phủ vô cùng bề thế, bên trên là biển gỗ nam khắc chữ mạ vàng, đề chữ ngay ngắn, khí thế nghiêm nghị.

Ngón tay Tạ Lăng dính đầy chất lỏng từ quả hồng lý, lấp lánh rực đỏ. Nàng vội vã cầm khăn lụa lau sạch rồi bước xuống xe ngựa.

Hôm nay, Tạ Lăng lén trốn ra ngoài, giờ trở về Tạ phủ đương nhiên là mang theo chột dạ, chỉ hận không thể rúc người biến mất, không bị ai nhìn thấy.

So với nàng, Tạ Hoa Nùng lại từng bước thong thả, váy áo gọn gàng, tóc tai chỉnh tề, từng bước vào cửa lớn Tạ phủ như một vị tiểu thư khuê các đích thực.

Còn Tạ Lăng chẳng màng hình tượng, ánh mắt trốn tránh, cúi đầu lén lút đi xuyên qua rèm hạnh.

Dưới hành lang, bóng người chợt hiện, một tiếng quát lớn vang lên: “Đứng lại!”

Tạ Lăng giật mình, quay đầu cắn môi.

Tạ Triệu Dần vẫn chưa thay quan phục, tay chắp sau lưng, nét mặt nghiêm nghị, bước đến gần hai nữ nhi.

Tạ Hoa Nùng bình thản cúi người thi lễ: “Phụ thân.”

Tạ Lăng cũng vội vàng học theo tỷ tỷ, cúi đầu hành lễ.

Nhưng Tạ Triệu Dần vẫn giận dữ, chỉ lướt qua Tạ Hoa Nùng mà không nói lời nào, quay sang quát lớn Tạ Lăng: “Ngươi trộm đồ của đại tỷ, đã không chịu bị phạt, còn dám lén ra ngoài gây chuyện, có phải muốn ta đánh gãy chân mới chịu ngoan ngoãn không?”

Tạ Triệu Dần xưa nay nghiêm khắc, đến cả tội phạm trong triều cũng không dám cãi lời, huống chi là nữ nhi yếu đuối như Tạ Lăng.

Nàng sợ đến run rẩy, răng cắn chặt, chỉ dám lí nhí nói: “Không… không phải…”

“Vậy ngươi còn dám theo sau nhị tỷ trà trộn vào yến tiệc ở phủ Quốc công? Nơi đó là chỗ ngươi có thể tới sao? Không nhìn lại mình xem bộ dạng ra sao!”

Tạ Triệu Dần chỉ tay vào mũi Tạ Lăng, nhìn bộ dáng bệ rạc không ra thể thống của nàng, cơn giận càng dâng.

“Ta chán ghét nhất cái tính hay hóng chuyện mà vô dụng này của ngươi. Không có bản lĩnh mà cứ đâm đầu đi xem náo nhiệt, để rồi mất mặt cũng chẳng biết xấu hổ!”

Tạ Triệu Dần nói đến đây, định ra tay.

Tạ Hoa Nùng không thể tiếp tục đứng nhìn, đành phải bước lên che trước mặt Tạ Lăng.

“Phụ thân, Hoa Lăng tuy có trốn ra ngoài, nhưng là đi theo con vào phủ Quốc công. Nếu phụ thân muốn trách phạt, cũng nên phạt con vì quản muội không nghiêm.”

Những lời nàng nói, chỉ để thể hiện nghĩa tình tỷ muội. Tạ Triệu Dần xưa nay coi trọng gia giáo và thứ bậc, rất thích thấy cảnh huynh đệ tỷ muội hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau.

Tạ Hoa Nùng biết rõ, phụ thân sẽ không vì vậy mà trách cứ nàng. Những lời vừa rồi chỉ để làm đẹp mặt, còn Tạ Lăng thì dù có cầu xin cũng không tránh khỏi đòn roi.

Nhưng Tạ Lăng lại không nhận ra điều đó.

Nàng như con chim nhỏ bị dọa sợ, rúc hẳn vào sau lưng Tạ Hoa Nùng, hé đôi mắt to tròn, vừa kinh vừa sợ nhìn Tạ Triệu Dần.

Tạ Lăng bám chặt lấy nhị tỷ, như thể đó là tấm lá chắn duy nhất giữa gió mưa, khúm núm rúc sau lưng nàng.

Tạ Triệu Dần nhìn thấy bộ dạng chẳng ra gì của Tạ Lăng, cơn giận càng bốc lên. Hắn giơ tay định đánh, nhưng lại sợ lỡ làm thương nữ nhi bên cạnh, đành hậm hực quát lớn, tuyên bố cấm túc Tạ Lăng ba tháng rồi phất tay bỏ đi.

Thấy bóng lưng phụ thân khuất dần, Tạ Lăng mới run rẩy đứng thẳng dậy.

Tạ Hoa Nùng thoáng ngẩn người, rồi liếc nhìn muội một cái, lạnh giọng nói: “Yếu đuối phiền phức, sau này đừng kéo ta theo.”

Tạ Lăng vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy nhị tỷ vừa rồi giúp nàng nói đỡ, quả thực như cứu mạng. Nàng không để tâm lời lạnh nhạt kia, ngược lại còn tiến tới, nắm chặt tay tỷ tỷ, lay lay khẩn cầu.

“Nhị tỷ, giúp muội đi. Muội đâu có sai, không đáng bị phạt đâu. Muội không muốn bị cấm túc…”

Tạ Lăng sinh ra không được lanh lợi, mẫu thân nàng Tạ phu nhân yếu bệnh qua đời ngay sau khi hạ sinh nàng. Tạ Triệu Dần bận rộn quốc sự, chẳng mấy khi đoái hoài hậu viện, đã thế lại càng ưu tiên quan tâm những đứa trẻ thông minh, lanh lợi hơn. Tạ Lăng từ nhỏ đã ngốc nghếch, không được phụ thân đoái hoài, trong phủ ai nấy đều xem thường.

Nàng tuy là đích nữ, nhưng với Tạ Triệu Dần, nàng còn không bằng mấy tên sai vặt quen mặt.

Dù thế, nàng lại sở hữu dung mạo khuynh thành sống mũi thanh tú, môi thơm, dáng người đẫy đà, làn da trắng như tuyết, toàn thân mịn màng, chỉ có tóc đen như mực, không chút tì vết. Nét ngây thơ trên khuôn mặt khiến dung nhan xinh đẹp kia càng thêm thuần khiết, trông chẳng khác gì một tiểu thú đáng yêu khiến người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Với khuôn mặt như vậy, mỗi khi nàng dán sát làm nũng, hương thơm trên người mềm mại ngọt ngào, đến cả Tạ Hoa Nùng lạnh lùng cũng có lúc chao đảo.

Mãi đến khi cảm thấy tay dính ướt, Tạ Hoa Nùng mới lập tức cau mày.

Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị Tạ Lăng vô tình bôi dính thứ gì đó thơm như trái cây, tuy không khó chịu, nhưng cảm giác đó khiến nàng ghê tởm, chỉ hận không thể rửa ngay.

Tạ Hoa Nùng hất tay ra, lập tức rời đi.

Chỉ còn Tạ Lăng đứng dưới mái hiên nhỏ, ngây người hồi tưởng ánh mắt chán ghét vừa rồi của tỷ tỷ.

Bọn gia nhân dưới hành lang cũng đều thấy rõ mọi chuyện.

Tạ Lăng lặng lẽ nắm chặt tay, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác đau nhói có lẽ, ngay cả bọn sai vặt cũng đang thầm cười nàng.

Mi mắt khẽ run, đầu cúi gập xuống, nàng rẽ qua lối nhỏ ít người mà lặng lẽ trở về phòng.

 

(Các chương trước là nữ chính hồi tưởng lại 6 thế giới trước đã hoàn thành nhiệm vụ. Bắt đầu từ chương này truyện nói về thế giới thứ 7 và quá trình làm nhiệm vụ của nữ chính nha.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play