Con trai và con gái đang dựng lều, nhóm lửa, bọn họ ra ngoài vội vàng, lương thực mang theo cũng không đủ ăn.

Bà ta đi ngang qua nghe được hai mẹ con Lâm Diệc Nam muốn đi đào rau dại, bèn xách giỏ trúc theo sau lưng bọn họ.

Lý Thục Lan thấy phụ nhân bị khí thế của Lâm Diệc Nam dọa sợ, trách cứ liếc mắt nhìn con gái mình một cái.

“Có thể, chỉ là núi rừng nguy hiểm trùng trùng, phu nhân chớ đi xa.”

Lý Thục Lan nói năng ôn hòa, Lục Tuyết Anh hảo cảm tăng thêm, bèn tiến lên hai bước sóng vai cùng bà.

“Phu nhân đại lượng, vậy ta liền mặt dày cùng ngươi đi chung, ta thấy chúng ta tuổi tác trạc nhau, ngươi gọi ta Tuyết Anh là được.”

Lý Thục Lan có chút ngại ngùng: "Đều ra ngoài chạy nạn rồi, còn gọi gì là phu nhân, khuê danh của ta là Thục Lan.”

Gọi khuê danh của nhau, quan hệ hai người trong nháy mắt kéo gần không ít.

Lý Thục Lan nhiệt tình dạy Lục Tuyết Anh nhận biết các loại rau dại trong bụi cỏ, Lục Tuyết Anh nghe chăm chú, còn thỉnh thoảng khen ngợi vài câu.

Lâm Diệc Nam muốn vào rừng rậm xem có thể săn được con mồi nào không: "Nương, con vào trong đó xem sao.”

Lý Thục Lan đã có bạn đồng hành, liền không cần nàng đi cùng.

“Con đi làm việc đi, ta cùng Lục thẩm của con ở đây đào là được.”

Được rồi, mỹ phụ nhân mới quen biết, nói chuyện hai câu đã thành Lục thẩm của nàng rồi.

Lâm Diệc Nam đeo cung tên đi về phía rừng sâu, nàng thèm thịt, muốn săn hai con gà rừng ăn.

Không gian có mấy con heo rừng, lại không có lý do thích hợp để lấy ra.

Ngọn núi này không cao, rừng cũng không rậm rạp, Lâm Diệc Nam đi một vòng không phát hiện dấu vết của mãnh thú cỡ lớn.

Ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy trên nhánh cây có một tổ chim, nàng thân thủ nhanh nhẹn trèo lên cây, bên trong có sáu quả trứng chim to bằng ngón tay cái.

Cẩn thận từng li từng tí cất trứng đi, Lâm Diệc Nam từ trên cao nhìn xuống thấy trên cây cách đó không xa có một con gà rừng.

Nàng áp sát lưng vào thân cây đứng vững, lấy cung tên sau lưng, nhắm bắn, mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu gà rừng.

Cùng lúc đó từ một bên khác bay đến một mũi tên bắn xuyên qua cổ gà rừng.

Gà rừng trúng hai mũi tên, ngã xuống bụi cỏ giãy dụa vài cái liền bất động.

Lâm Diệc Nam nhìn về phía mũi tên bắn ra, đối diện với một đôi mắt đen láy sáng ngời.

Lại là hắn!

Lâm Diệc Nam chuẩn bị trượt xuống khỏi cây, bất kể ai phát hiện trước, gà rừng lại là nàng bắn trúng trước.

Nàng sẽ không nhường gà rừng, nếu đối phương phục, nàng không ngại đánh một trận với hắn, ai thắng sẽ thuộc về người đó.

Sự thật chứng minh là nàng đã nghĩ nhiều.

Lâm Diệc Nam vừa xuống đất, Vân Mạc liền đưa gà rừng đến trước mặt nàng.

“Cô nương hảo tiễn pháp.”

“Đa tạ lời khen ngợi.” Lâm Diệc Nam nhận lấy gà rừng, một chút cũng không khiêm tốn.

Tiễn pháp của nàng thế nhưng là dùng đầu người luyện ra, không tốt mới là lạ.

Rút mũi tên trên cổ gà rừng đưa cho Vân Mạc: "Công tử, tên của ngươi.”

Vân Mạc nhận lấy mũi tên, thấy nàng xoay người muốn đi, vội vàng gọi nàng lại: "Vừa rồi ta ở bên kia nhìn thấy một đàn chuột đất chạy về phía đỉnh núi, không biết cô nương có hứng thú cùng đi không?”

Lâm Diệc Nam nhướng mày, nam nhân này muốn thân thiết với nàng, là còn chưa từ bỏ ý định với mê dược của nàng sao?

“Không cần, ta ở gần đây đi dạo.” Nàng dứt khoát cự tuyệt.

Nói xong xoay người bước đi, nam nữ bất thân, nàng không muốn bị người ta gièm pha.

Vân Nhị từ phía sau một cái cây lớn cách đó không xa đi ra, khẩn trương nhìn Vân Mạc: "Chủ tử, thế nào? Tiểu cô nương mắc câu rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play