“Vẫn là tỷ phu chu toàn, đường xuống phía nam xa xôi, chúng ta người đông, lương thực cần thiết cũng nhiều.”

Vân Mạc gật đầu, mấy năm nay thiên tai chiến loạn liên miên, thủ hạ nhiều người như vậy, chuẩn bị lương thực trước là tốt nhất.

“Nương, thương thế của tam ca thế nào rồi?”

Hắn nhớ trước khi thành bị phá, tam ca Vân Dã bị thương nặng, đi lại bất tiện, bị phụ thân cưỡng ép đưa về nhà dưỡng thương.

“Thương thế của tam ca con vẫn chưa hồi phục, vẫn còn nằm trên xe ngựa.” Lục Tuyết Anh đáp.

“Vân Ngũ, ngươi đi xem tam ca thế nào rồi.” Vân Mạc nói với Vân Ngũ.

Vân Ngũ khứu giác nhạy bén, giỏi truy tìm mùi hương, am hiểu về dược độc.

“Vâng, công tử, thuộc hạ đi ngay.” Vân Ngũ đáp.

Cả nhà còn đang hàn huyên, đoàn người thôn Lâm gia đã lên đường.

Đi ngang qua mọi người Vân phủ, đều tò mò ngoái đầu nhìn.

Vân Mạc liếc mắt nhìn một nhà Lâm Diệc Nam vẫn đi cuối cùng, đáy mắt không khỏi lóe lên một tia sáng.

“Nương, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta lên đường sớm một chút đi.”

“Được, nương nghe con.” Lục Tuyết Anh vỗ vỗ tay hắn.

Vân phủ tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, bốn chiếc là do Vân Mạc mang đến.

Đại tẩu Lý Tuệ San và ba cháu trai một chiếc, nhị tỷ mang theo ba nhi tử ngồi một chiếc riêng. Lục Tuyết Anh và tam ca tam tẩu ngồi một chiếc, chiếc còn lại dùng để chở lương thực và các vật dụng sinh hoạt khác.

Vân Mạc không ngồi xe, mà đi theo bên cạnh xe ngựa, vừa nói chuyện với mẹ, vừa đi theo sau mọi người Lâm gia.

“Những người phía trước là ai vậy?”

Lục Tuyết Anh nhìn đoàn người thôn Lâm gia hùng hậu, trong lòng có chút bất an, người của bọn họ ít, đồ đạc trên xe ngựa đừng để bị cướp mất.

Vân Mạc chỉ nói người thôn Lâm gia là chạy nạn từ Bình Thành đến, giống như bọn họ, cũng là muốn đến phương nam.

“Chúng ta đi theo sau người ta, họ không có ý kiến gì chứ?” Lục Tuyết Anh có chút lo lắng.

Dù sao bản thân không chào hỏi đã đi theo, có vẻ như thất lễ.

“Nương, người đừng lo lắng, chờ lúc dừng lại nghỉ ngơi, con sẽ đi chào hỏi thôn trưởng một tiếng.” Vân Mạc cho rằng vấn đề này không lớn.

Lục Tuyết Anh nhất thời yên tâm: "Vậy thì tốt.”

Sợ quan binh và người Hồ đuổi theo, người thôn Lâm gia ban ngày không dừng lại nghỉ ngơi, nghiến răng kiên trì đi đến khi mặt trời ngả về tây.

Cuối cùng dừng lại ở một bãi đất bằng phẳng trên sườn núi cách xa quan đạo, chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm tại đây.

Lâm Diệc Nam âm thầm ước lượng, một ngày hôm nay bọn họ đã đi gần năm mươi dặm, cũng chính là khoảng hai mươi lăm cây số.

Trên quan đạo đều là người chạy nạn từ Kiếm Thành đến, người đông như nêm cối. Nếu xảy ra chuyện gì, thật sự là ngay cả chỗ trốn cũng không có.

Sau khi dừng lại, thôn trưởng gõ chiêng đồng triệu tập nam đinh các nhà đến họp, để những người đọc sách sáng suốt phân tích tình hình hiện tại.

Người già phụ nữ trẻ em thì nhặt củi, đào rau dại xung quanh doanh địa.

Lâm Thước và Lâm Diệc Hành họp xong trở về, truyền đạt ý của thôn, tình hình trên đường chưa rõ, để các nhà tối nay làm nhiều lương khô, để ban ngày lúc có thể lót dạ.

Lâm Diệc Nam đeo giỏ, cùng Lý Thục Lan đi đào rau dại.

Nơi này cách quan đạo không xa, đừng nói rau dại, ngay cả vỏ cây có thể ăn cũng đã bị hái sạch, muốn đào rau dại, phải đi vào sâu trong rừng.

Bước vào rừng, nàng liền phát hiện phía sau có một vị phu nhân xinh đẹp đi theo.

“Ngươi theo chúng ta làm gì?” Lâm Diệc Nam quay đầu lại.

Lục Tuyết Anh bị hỏi đến luống cuống tay chân, ấp úng nói: "Ta, ta muốn đi cùng các ngươi đào rau dại, được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play