Vân Mạc liếc trắng hắn một cái: "Ngươi cảm thấy ta lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta cái gì?”

Nghe ngữ khí của hắn không tốt, xem ra là bị cự tuyệt rồi.

Vân Nhị an ủi: “Không sao, nữ tử đều phải đoan trang một chút.”

“Đi, chúng ta đi đánh chó lửng.”

“Đúng vậy, đánh được lửng chó có thể tặng nàng một con, nữ tử đều thích nhận quà.” Vân Nhị vỗ tay.

Hai người đi chưa được bao xa, liền thấy trong rừng cây ẩn hiện một nam một nữ.

Vân Nhị nhìn kỹ, xuýt xoa hai tiếng, xuân về còn chưa tới, đã vội vàng chui vào rừng cây nhỏ rồi?

Hắn ta kéo Vân Mạc lại, cả ống tay áo suýt chút nữa bị hắn ta xé rách.

Vân Mạc hất tay hắn ta ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Nhị, tốt nhất ngươi có chuyện.”

“Chủ tử, mau nhìn, vị hôn phu của tiểu cô nương kia đang tư tình với người khác.” Vân Nhị hưng phấn ám chỉ Vân Mạc nhìn về phía rừng cây.

“Đừng nhiều chuyện.”

Hắn không biết tính tình của Vân Nhị sao lại càng ngày càng kỳ quái.

Tô Vận Chi ôm một bó củi từ trong rừng cây đi ra, nhìn thấy hai người, ngẩn người một chút liền gật đầu tránh đi.

Sau đó, Lâm Thu Đào mặt đỏ tai hồng đuổi theo, xách nửa giỏ rau dại, nhìn thấy mặt Vân Mạc, sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

Vân Nhị xuýt xoa hai tiếng: "Tiểu cô nương, có biết hiện tại mình trông như thế nào không?”

Lâm Thu Đào có chút e lệ che nửa bên mặt, còn tưởng rằng hắn sẽ khen mình xinh đẹp, ai ngờ người này miệng chó không nhả được ngà voi, chọc nàng ta tức giận.

Vân Nhị cười nham hiểm như một lưỡi dao, chế nhạo: "Giống như một con mèo động dục.”

Sắc mặt Lâm Thu Đào trong nháy mắt âm trầm xuống, hất tay áo bỏ chạy.

Trở lại bờ suối cách doanh địa không xa, mẹ con Chu Cẩm Tuệ đang giặt rau dại, Lâm Thu Đào sáng mắt lên, bước những bước nhỏ đoan trang đi tới.

“Bá mẫu, người cũng ở đây sao, để ta giúp người.”

Liên tục chạy trốn, Lâm Thu Đào không kịp sửa soạn lại bản thân, lúc này đầu đầy tro bụi.

Chu Cẩm Tuệ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, thật sự không nhận ra nàng ta là ai.

“Ngươi là?”

“Bá mẫu, ca ca ta là Lâm Triều Huy là bạn học của Tô công tử, ta là muội muội của huynh ấy, Lâm Thu Đào.”

Lâm Thu Đào ôn nhu nhỏ nhẹ nói, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười tự cho là xinh đẹp.

Tô Vận Như ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cố ý lấy lòng của Lâm Thu Đào, trong lòng lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nàng ta cúi đầu, có chút chán ghét bĩu môi.

“Ồ, không cần không cần, bọn ta giặt xong rồi.”

Chu Cẩm Tuệ như bừng tỉnh, vội vàng tránh tay Lâm Thu Đào đưa tới.

Tay Lâm Thu Đào lúng túng cứng đờ tại chỗ, chợt nghĩ đến cái gì, cầm lấy giỏ của mình, lấy ra hai nắm rau dại.

“Bá mẫu, đây là rau dại ta mới hái, rất tươi non.”

Chu Cẩm Tuệ một chút cũng không muốn, rau dại này vừa đắng vừa chát.

Vừa định từ chối, đối diện với khuôn mặt tươi cười cố ý lấy lòng của Lâm Thu Đào, trong lòng xoay chuyển liền nhận lấy.

Bà ta cười nói: “Vậy thì đa tạ Thu Đào cô nương.”

“Bá mẫu đừng khách khí, nếu người thích, sau này ta sẽ hái nhiều hơn.”

Lâm Thu Đào trong lòng âm thầm đắc ý.

Tô Vận Chi tướng mạo đường đường, gia thế tốt, muốn học thức có học thức, đối nhân xử thế hòa nhã. Nam nhân tốt như vậy sao có thể tiện nghi cho tiện nhân Lâm Diệc Nam kia, nàng thề nhất định phải cướp Tô Vận Chi từ trong tay Lâm Diệc Nam.

Cho dù không cướp được, cũng phải phá hỏng hôn sự của nàng.

Trên đường trở về, Tô Vận Như nhỏ giọng hỏi Chu Cẩm Tuệ: “Nương, Lâm Thu Đào kia rõ ràng đang nhắm vào ca ca, sao người còn nhận rau dại của nàng ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play