Nhìn hắn ta cười ngốc nghếch, Ngưu Cẩm Tuệ nghiến răng ken két, chiếc khăn tay trong tay áo suýt chút nữa bị xé rách.
Tô Vận Như hiểu rõ tâm tư của mẹ mình, thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ bà ta.
“Nương, bá mẫu và mọi người còn phải thu dọn đồ đạc, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng lên xe chờ trước đi ạ.”
Lý Thục Lan xưa nay vẫn luôn chu đáo: "Cẩm Tuệ tỷ tỷ, đường xá xa xôi, tỷ tỷ hãy đi nghỉ trước đi, lát nữa chờ thôn trưởng thông báo là có thể xuất phát rồi.”
Ngưu Cẩm Tuệ nghe vậy cũng không khách sáo với bà nữa, hai mẹ con bọn họ xoay người lên xe ngựa của mình.
“Vận Chi, các ngươi đến rồi.”
Lâm Triều Huy đi tới chào hỏi Tô Vận Chi, ánh mắt liếc nhìn Lâm Diệc Nam, lông mày hơi nhíu lại.
Tối qua mẹ và muội muội hắn ta nhắc đến phụ thân và đệ đệ đã khuất, bọn họ khóc đến sưng cả mắt.
Nghĩ đến đứa em trai hoạt bát đáng yêu đã âm dương cách biệt, Lâm Triều Huy cũng không cảm thấy đó là lỗi của Lâm Diệc Nam, nhưng mẫu thân nói đúng, nếu nàng có thể đến sớm hơn một chút, có lẽ đệ đệ hắn ta đã không chết.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt của Lâm Triều Huy, Lâm Diệc Nam ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt của nàng đầy khiêu khích, không hề sợ hãi.
Thu dọn thỏa đáng xong, nàng bế Lâm Diệc An và Lỗ Trường Thanh lên lưng ngựa.
Thôn trưởng gõ thanh la đi gọi dân làng xếp hàng, chuẩn bị xuất thành.
Đợi đến khi người thôn Lâm gia chạy đến gần cửa thành phía nam, phía trước đã xếp thành một hàng dài.
Cửa thành có binh lính canh giữ, trong đội ngũ toàn là xe ngựa, xe la, xe bò, chen chúc nhốn nháo, nhìn mãi không thấy đâu là điểm cuối.
Nhà Lâm Diệc Nam đi cuối cùng thôn Lâm gia, phía trước bọn họ là xe la nhà Tô Vận Chi.
Trời tờ mờ sáng, đám người không ngừng nhìn về phía trước, nhưng cửa thành không có chút động tĩnh nào.
Lâm Diệc An ngồi trên lưng ngựa không ngừng ngoái đầu nhìn về phía sau.
Lâm Diệc Nam quay đầu lại, thấy phía sau là ba hắc y nhân tối qua ở nhà bên cạnh bọn họ.
Đội ngũ đứng im bặt hồi lâu, nhân lúc mọi người không chú ý, Lâm Diệc An lén lút trượt xuống khỏi lưng ngựa.
Cậu ấy chạy đến trước chiếc xe ngựa phía sau, hướng về phía hắc y nam tử đang ngồi trong xe hô lên: “Ca ca, thì ra huynh cũng ở đây.”
Vân Mạc còn chưa kịp phản ứng, Lâm Diệc An đã trèo lên xe ngựa.
“Ca ca, huynh không nhớ đệ sao?”
Giọng nói Lâm Diệc An không giấu nổi vui mừng.
Vân Mạc nhìn đứa trẻ tự nhiên thân thiết này có chút ngẩn người, thì ra đây là củ cải nhỏ mà hắn cứu ở Bình Thành.
Hắn hơi nhíu mày: “Sao đệ lại ở đây một mình?”
Lâm Diệc An thấy hắn nhớ ra mình, cậu ấy lập tức chỉ tay về phía Lâm Diệc Nam cũng mặc đồ đen, đeo cung tên ở phía trước.
“Ca ca, tỷ tỷ ta ở kia kìa!”
Vân Mạc thuận theo hướng Lâm Diệc An chỉ nhìn lại, hai con ngựa bên cạnh hắc y nữ tử kia, bộ lông vàng úa, nhưng lại béo tốt cường tráng, là do hắn tặng nàng ở cửa thành sao?
Sao màu lông lại biến thành thế này? Người không biết còn tưởng là ngựa lai la.
Trong lòng không khỏi tán thưởng, nữ tử này không chỉ võ công cao cường, mà còn có một trái tim thông minh tuyệt đỉnh.
Như vậy sẽ giảm bớt sự dòm ngó của người khác đối với hai con hãn huyết bảo mã này.
Lâm Diệc Nam nghe thấy tiếng Lâm Diệc An nói chuyện, quay đầu lại liền thấy tiểu tử này đã trèo lên xe ngựa của chủ tớ bốn người kia.
Không biết tiểu tử này lúc nào thì trượt xuống ngựa.
Ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau, Lâm Diệc Nam lịch sự khẽ gật đầu, sau đó đi về phía xe ngựa của Vân Mạc.