"An nhi, sao đệ lại tùy tiện lên xe ngựa của người khác như vậy?" Nàng nghiêm mặt nói với Lâm Diệc An.

Nếu là người có ý đồ xấu, đánh ngất người rồi giấu đi, nàng muốn tìm cũng không có chỗ mà tìm.

“Tỷ tỷ, huynh ấy chính là ca ca ở Bình Thành đó.”

Hắc y nam tử gật đầu với nàng, trên mặt mang theo biểu cảm nhàn nhạt.

Lâm Diệc Nam nhướng mày, ánh mắt lướt qua nam tử.

Nam tử tuổi không lớn, mặc một bộ kình trang màu đen bó sát, tướng mạo anh tuấn rắn rỏi, ngũ quan rõ ràng, lông mày rậm, mắt sáng, cho dù ngồi trên xe ngựa, lưng cũng thẳng tắp, tự có một thần thái uy nghiêm trời sinh.

"Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ ở Bình Thành." Lâm Diệc Nam thành tâm hành lễ với hắn.

“Cô nương không cần đa lễ, ta chỉ là tiện tay mà thôi.”

Vân Mạc hơi nhíu mày, hắn mơ hồ nhìn thấy trên người Lâm Diệc Nam có một cỗ sát khí hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài ngọt ngào của nàng.

“An nhi, về với tỷ, lát nữa nương sẽ lo lắng đấy.”

Lâm Diệc Nam đưa tay muốn ôm lấy Lâm Diệc An.

Lâm Diệc An né tránh tay nàng, quay đầu nói với Vân Mạc: “Ca ca, các huynh muốn đi đâu?”

"Phía Nam." Vân Mạc đáp.

"Cùng đường với chúng ta sao?" Lâm Diệc An ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

Vân Mạc liếc nhìn đội ngũ phía trước mặt không có động tĩnh gì: “Chắc là vậy.”

"Thật tốt quá! Vậy là đệ có thể gặp huynh mỗi ngày rồi." Lâm Diệc An vui mừng cười rạng rỡ.

Lâm Diệc Nam nhân cơ hội ôm lấy cậu ấy, nói với Vân Mạc: “Làm phiền công tử rồi.”

Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay qua chóp mũi, Vân Mạc khựng lại, mùi hương này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu.

Hắn lộ vẻ nghi ngờ, nhìn Lâm Diệc Nam đang đi xa mà ngẩn ngơ.

Thấy chủ tử nhà mình có vẻ để ý tiểu cô nương này, Vân Nhị tiến lại gần, ngữ khí trêu chọc: “Chủ tử, vị tiểu cô nương này không chỉ biết võ công, mà còn rất xinh đẹp nữa!”

Vân Mạc hoàn hồn, liếc hắn ta một cái: “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, nhìn thấy cô nương xinh đẹp là không dời nổi bước chân sao?”

“Ta nhìn là các cô nương ở lầu xanh.”

Vân Nhị không chút hình tượng nào nằm xuống xe ngựa, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười cà lơ phất phơ.

Vân Ngũ quay đầu lại, không thèm nhìn cái bản mặt đáng ghét của hắn ta: “Vân Nhị ca, huynh đừng có mà vênh váo, phu nhân và Vân Nhất đang đợi chúng ta ở Thập Lý Đình ngoài thành, đợi gặp Vân Nhất, ta sẽ mách với huynh ấy chuyện huynh đi lầu xanh.”

"Ta sợ quá đi! Ngươi cứ việc đi mách, ta cũng đâu có làm lỡ chính sự." Vân Nhị xua tay về phía hắn ta, một chút cũng không để tâm.

Vân Thất từ trên mái nhà bên đường nhảy xuống: “Chủ tử, phía trước hình như có tranh chấp, đánh nhau rồi.”

"Xảy ra chuyện gì?" Vân Mạc hỏi.

Vân Nhị từ trong xe ngựa ngồi dậy, thu lại nụ cười trên mặt.

"Bách tính phía trước xảy ra xung đột với quan binh ở cổng thành." Đại khái là như vậy, vì khoảng cách hơi xa, Vân Thất không rõ tình hình cụ thể.

“Ta đi xem sao.”

Vân Nhị vừa dứt lời, đã bay lên nóc nhà, xoay người bay về phía cổng thành.

Trong mắt Vân Mạc lóe lên một tia tàn nhẫn: “Ra khỏi thành e là phải mất chút thời gian, Vân Ngũ, ngươi còn mê dược không?”

Vân Ngũ nghe vậy lập tức lục lọi những gói thuốc bột giấu khắp người: “Vẫn còn kha khá.”

"Chuẩn bị cho kỹ, lát nữa có thể dùng đến." Vân Mạc nói.

Không lâu sau, Vân Nhị quay trở lại.

“Chủ tử, tướng sĩ trấn giữ thành nhận được mệnh lệnh, người Hồ sắp tấn công Kiếm Thành, từ hôm nay tất cả các cửa thành đều đóng, người trong thành không được ra vào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play