Vân Ngũ chỉ mong sao đám người Hồ kia đánh đến tận kinh thành, nhưng như vậy chỉ khổ cho bá tánh thiên hạ.
Hoa nở hai nhánh, mỗi nhánh mỗi vẻ.
Lâm Diệc Nam ngủ đến nửa đêm thì bị đánh thức, hoá ra là quan binh dẫn người đến kiểm tra lại hộ tịch của tất cả mọi người ở đây.
Phàm là những kẻ không có hộ tịch hoặc không khớp với hộ tịch, dù có nhiều tiền đến đâu cũng vô dụng, bọn họ đều bị bắt đi.
Thôn Lâm gia là cả làng cùng nhau chạy trốn, tộc trưởng còn mang theo cả gia phả.
Khi quan binh đến kiểm tra, tộc trưởng còn phối hợp lấy gia phả ra đối chiếu từng người một, bởi vậy tất cả đều vượt qua ải an toàn.
Trong doanh trại ồn ào náo động, khiến mọi người không tài nào ngủ được.
Thôn trưởng bàn bạc một hồi, bèn gọi mọi người thu dọn đồ đạc, chỉ chờ cổng thành mở là ra khỏi thành.
Cuối cùng, quan binh cũng thúc ngựa rời đi.
Quan binh vừa đi, Tô Vận Chi lập tức giục hai chiếc xe la chất đầy ắp đồ đạc đến.
Tô Vận Chi là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, chào hỏi Lâm Thước và Lâm Diệc Hành.
“Sau khi ta trở về, quan binh khắp thành lùng sục gián điệp người Hồ, khiến xung quanh ồn ào náo động không yên, ta bèn cho người nhà thu dọn đồ đạc ngay trong đêm, định sáng sớm đến hội hợp với mọi người.”
Phụ mẫu của Tô Vận Chi là Tô Côn Lương và Ngưu Cẩm Tuệ cũng xuống khỏi xe ngựa, phía sau là nữ nhi mười sáu tuổi Tô Vận Như, cặp song sinh nam nhi mười bốn tuổi Tô Vận Cẩn và Tô Vận Ngôn, cùng với một tiểu nhi tử bảy tuổi Tô Vận Duệ.
Ngưu Cẩm Tuệ vừa xuống xe, lập tức thân thiết nắm lấy tay Lý Thục Lan: "Thục Lan, muội khổ sở rồi.”
Nói rồi lại lấy khăn tay lau khóe mắt, ánh mắt bà ta nhanh chóng đảo qua Lâm Diệc Nam đang đứng bên cạnh, đánh giá từ trên xuống dưới.
Thấy nàng mặc đồ đen, trong lòng bà ta có chút không vui.
“A Nam, chuyện của con, ta đều nghe Vận Chi nói cả rồi, trên người con có bị thương chỗ nào không?”
Lời này lọt vào tai người khác, quả là tình cảm chân thành.
Nhưng Lâm Diệc Nam không hề bỏ qua ánh mắt dò xét của bà ta.
Xem ra Ngưu Cẩm Tuệ đối với vị hôn thê tương lai này của con trai không mấy vừa lòng, Lâm Diệc Nam cũng lười phải giả vờ giả vịt với bà ta.
Nàng thản nhiên đáp: "Đa tạ bá mẫu quan tâm, con không sao.”
Ngưu Cẩm Tuệ thấy nàng nói chuyện lạnh nhạt với mình, không giống như trước đây cố ý lấy lòng, thần sắc bà ta hơi sững lại, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì nói: "Sau này có chuyện gì có thể trực tiếp nói với bá mẫu.”
Tô Liên Giác là danh môn vọng tộc ở Ấp Thành, phụ thân Tô Vận Chi lại là đích thứ tử của tộc trưởng đương nhiệm, với gia thế như bọn họ, con trai Tô Vận Chi của bà ta hoàn toàn có thể cưới được tiểu thư khuê các danh giá hơn nhiều.
Nếu không phải phu quân kiên quyết muốn giữ lời hứa, bà ta đã sớm hủy bỏ hôn ước này rồi.
Nay thiên hạ đại loạn, Lâm Trinh lại càng chết thảm dưới đao người Hồ, Lâm gia cô nhi quả phụ, sau này đừng nói là có thể giúp đỡ cho Tô Vận Chi, không vạ lây là đã tốt lắm rồi.
Không được, bà ta phải sớm tính toán, không thể để Lâm Diệc Nam liên lụy đến con trai của bà ta được.
Lý Thục Lan không biết tâm tư dưới nụ cười đoan trang của Ngưu Cẩm Tuệ, bà cảm động đến mức trực trào nước mắt.
Đáng tiếc Tô Vận Chi không nghĩ như vậy, hắn ta giống như phụ thân mình, là một chính nhân quân tử trọng lời hứa.
Lúc này hắn ta đang đi theo bên cạnh Lâm Diệc Hành, vừa giúp đỡ buộc đồ đạc lên lưng ngựa, vừa nhìn về phía Lâm Diệc Nam.