Vân Nhị lắc đầu, vừa nói vừa buộc dây ngựa lại.

“Nhị ca, vị cô nương kia bộ pháp nhẹ nhàng, khí tức trầm ổn, là người luyện võ.” Vân Ngũ nói.

Vân Mạc vén rèm xe lên, nhìn về phía doanh địa của Lâm Diệc Nam.

Lâm Diệc Nam đang quay lưng về phía bọn họ, ngồi bên đống lửa, nhìn từ phía sau, nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, không có gì khác lạ.

“Đừng nhiều chuyện, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”

Vân Ngũ ôm một bó củi đến, cùng Vân Nhị nhanh chóng nhóm lửa.

Ba người ngồi bên đống lửa nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Diệc Nam tay cầm chiếc bánh Lý Thục Lan đưa, nàng cho vào miệng nhai, nhưng vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên cạnh.

Lý Thục Lan thấy nàng có vẻ không yên lòng, có chút buồn bã nói: "A Nam, vốn dĩ ta và cha con định đợi cuối năm con tròn mười sáu tuổi, sang năm sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho con và Vận Chi thành thân, nhưng bây giờ cha con không còn, e là…”

Nói đến đây, bà nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Nương, hủy hôn ước đi.” Nàng chậm rãi lên tiếng.

“Cái gì?”

Vẻ mặt của Lý Thục Lan như không thể tin nổi mà nhìn nàng.

“Nương, chúng ta sắp phải đi về phía nam lánh nạn, chuyện nam nữ tình trường gác lại trước đã, đợi ngày sau ổn định rồi hẳn tính. Để không làm lỡ chuyện của Vận Chi ca ca, chúng ta hủy hôn ước đi.”

Lâm Diệc Nam cố gắng dùng giọng điệu của nguyên thân, lấy tình cảm để khuyên nhủ Lý Thục Lan.

“Muội muội, Vận Chi không phải loại người bội bạc.” Lâm Diệc Hành nói.

Hắn ta và Tô Vận Chi ở bên nhau lâu nhất, hiểu rất rõ hắn ta là người như thế nào.

Lý Thục Lan gật đầu: "Đúng vậy, cha nó và cha các con quen biết nhiều năm, Tô gia cũng là dòng dõi thư hương, nương tin tưởng bọn họ sẽ không làm ra loại chuyện bội tín bạc nghĩa đó.”

“Nhưng mà…”

Lâm Diệc Nam còn muốn tiếp tục tranh luận, lại bị Lâm Diệc Hành cắt ngang.

“A Nam, có ca ca ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ muội, không để ai bắt nạt muội đâu.”

Thấy mẫu tử hai người kiên quyết phản đối, Lâm Diệc Nam chỉ đành tạm thời gác lại vấn đề này, ngày sau sẽ từ từ tính tiếp.

Vân Mạc lại nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của ba mẹ con.

Thời buổi này, nữ tử chủ động muốn hủy hôn ước, đúng là lần đầu tiên gặp.

Thì ra bọn họ cũng muốn đi về phía nam, xem ra là cùng đường với hắn.

Đúng lúc này, Vân Thất một thân trở về.

“Chủ tử, sự tình đã lo liệu xong.”

“Người của Binh Tào có động tĩnh gì không?”

“Trong thành sợ là sắp tới giờ giới nghiêm rồi, chủ sự Binh Tào đã lệnh cho thuộc hạ nghiêm ngặt kiểm tra những người vào thành, một lát nữa có thể sẽ đến đây lục soát.”

Vân Mạc gật đầu, xem ra người của Binh Tào Kiếm Thành làm việc cũng coi như tận tâm.

Chỉ là hắn không biết đợi đến khi đại quân Hồ tộc đánh tới, bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu.

“Chủ tử, chúng ta có nên ra tay không?” Vân Nhị nhướng mày hỏi.

“Nhị ca, huynh đừng nói là quên rồi nhé, lão hoàng đế kia muốn bắt toàn bộ Vân gia chúng ta vào đại lao, chúng ta là phải vất vả lắm mới trốn thoát ra được, huynh đệ đã chết không ít rồi.” Vân Thất phẫn nộ nói.

Vân Mạc ném khúc củi đang cháy hừng hực trong tay vào đống lửa, hắn phủi phủi tay, đứng dậy.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai rời khỏi thành.”

Ba người hiểu ý tứ của Vân Mạc là mặc kệ.

Cũng đúng, Vân lão tướng quân và Đại tướng quân, còn có Đại thiếu gia đều tử trận ở Nhạn Môn Quan, Vân gia bọn họ cũng không được phép phụ lòng thiên hạ.

Ngược lại là lão hoàng đế kia, nghe lời gian thần, hãm hại trung lương, Vân gia không cần thiết phải liều mạng thay hắn ta bán mạng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play