Tashi delek (tiếng Tây Tạng:བཀྲ་ཤིས་བདེ་ལེགས,Wylie:bkra shis bde legs là Tây Tạng dùng để chào hỏi, chúc mừng hoặc chúc ai đó may mắn (nguồn Wikipedia).

Điện thoại trên đầu giường liên tục nhấp nháy màn hình, Hướng Dương liếc nhìn, đó là chuông báo thức.

Bầu trời Lhasa* nhiều ngày âm u hôm nay cuối cùng cũng quang đãng, đường phố vốn im ắng bấy lâu chắc hẳn đang rất náo nhiệt, tiếc rằng Hướng Dương lại là người điếc, không có phúc mà tận hưởng.

Cô bực bội bấm vào mục "Đặt báo thức" trong điện thoại, rồi nhấn "Không bao giờ nhắc nhở" một cách hằn học.

"Rung." Lòng bàn tay Hướng Dương tê dại.

Trên màn hình, một tin nhắn bật lên từ một người dùng có tên "Bắc Phương Bất Bại".

Bắc Phương Bất Bại: [Con gái, mẹ có một tin tốt muốn báo cho con!]

Hướng Dương Hoa: [Không nghe thấy.]

Bắc Phương Bại: [Mau xì xì xì, cái gì mà không nghe thấy!]

Bắc Phương Bại: [Mẹ đã đăng ký cho con một đoàn du lịch trẻ, bây giờ đang đợi ở dưới khách sạn để đón con, tham gia không lỗ đâu~]

Người điếc tham gia đoàn du lịch trẻ làm gì? Để cung cấp chủ đề buôn chuyện cho người ta à?

Hướng Dương ngậm bàn chải đánh răng, vẻ mặt ủ rũ, một tay gõ chữ "không" rồi gửi đi.

Bắc Phương Bất Bại: [8888, nhân dân tệ, được hoàn tiền.]

...

Chu Thanh Hà đợi rất lâu mà điện thoại không có tin nhắn mới, cô không nhịn được gửi một biểu tượng cảm xúc đầu gấu trúc qua.

Lần này, đối phương trả lời rất nhanh.

[Tin nhắn đã được gửi, nhưng đã bị đối phương từ chối nhận.]

Chu Thanh Hà cứng đờ người, nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười, vì cô biết chuyện này đã thành công rồi.

 


 

Sắp xếp xong hành lý, Hướng Dương kéo vali xuống lầu.

Cửa thang máy vừa mở, hai người đàn ông đang kéo biểu ngữ trước cửa khách sạn đã lọt vào tầm mắt Hướng Dương trước tiên.

Người, Hướng Dương không quen.

Nhưng dòng chữ trên biểu ngữ...

"Chào mừng cô Hướng Dương đến với Lhasa!"

Mắt Hướng Dương giật giật, hối hận muốn rút lại bước chân đã ra.

May mắn là hai người đàn ông không nhìn thấy Hướng Dương, cô lợi dụng lúc họ không để ý, che mặt lủi đến quầy lễ tân.

Làm thủ tục trả phòng xong, chưa kịp nghĩ ra kế hoạch tiếp theo, Hướng Dương đã cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Cô bất ngờ quay người lại, trước mắt là hai người vừa kéo biểu ngữ ở cửa!

Đối phương dường như đã sớm biết tình hình của cô, móc ra một tờ giấy nhàu nát từ túi, trải ra trước mặt Hướng Dương.

- Xin chào, chúng tôi là hướng dẫn viên của đoàn du lịch "Tây Tạng Đẹp Nhất", xin mời đi cùng chúng tôi lên xe, tôi là Trát Tây, đây là Dondrub.

Khác với hình ảnh thô kệch của hai người đàn ông trước mặt, nét chữ trên tờ giấy trắng tuy có hơi nguệch ngoạc nhưng lại toát lên vẻ thanh tú.

Hai người đàn ông Tạng mạnh mẽ bỗng chốc trong lòng cô hóa thành những Lỗ Trí Thâm biết khâu vá, Hướng Dương nhìn họ với vẻ đầy ẩn ý.

Nhưng đối phương rõ ràng đã hiểu lầm, cho rằng Hướng Dương không tin mình, vội vàng mở lịch sử trò chuyện với Chu Thanh Hà ra, khoa tay múa chân giải thích.

- Tin tưởng chúng tôi.

Dondrub lấy điện thoại ra, cho Hướng Dương xem ghi chú.

Nhìn hai người nồng nhiệt trước mặt, Hướng Dương cứng nhắc gật đầu, kéo vali ra khỏi khách sạn.

Trước cửa chỉ đậu một chiếc xe van bạc Wuling Hongguang, hoàn toàn không phù hợp với đoàn du lịch trị giá 8888 tệ.

Hướng Dương liếc nhìn nhưng không nghĩ nhiều, quay đầu ra hiệu cho hai người dẫn đường.

Hai hướng dẫn viên nhận được ánh mắt của khách hàng đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó nhìn nhau rồi chợt hiểu ra.

Ngay sau đó, Dondrub giật lấy vali của Hướng Dương chạy về phía cốp xe Wuling Hongguang, Trát Tây tiến lên kéo cửa sau xe Wuling Hongguang, làm một động tác lịch sự không giống ai.

...

Vậy ra, chiếc Wuling Hongguang trông có vẻ sắp rã rời này thật sự là phương tiện của đoàn du lịch của các anh sao?

Hướng Dương không biểu cảm nhìn hành động của hai người, lòng rối bời.

Đã đến thì an lòng.

Hướng Dương hít một hơi thật sâu, không ngừng tự an ủi mình.

Cô từ từ đi về phía chiếc Wuling Hongguang, đúng lúc đó mặt trời trên không trung vừa vén mây, chiếu thẳng lên đỉnh đầu.

Ánh nắng chói chang, Hướng Dương theo bản năng đưa tay che mắt, đợi khi một chân đã bước lên xe mới nhận ra bên trong đã có một người đàn ông ngồi, chắc cũng là khách du lịch.

Người đàn ông mặc đồ đen, đeo một chiếc kính râm lớn trên sống mũi, vóc dáng hẳn là không thấp, hai chân dài tội nghiệp vắt chéo chạm vào lưng ghế trước.

Hướng Dương cúi đầu ước lượng vóc dáng của mình và vị trí người đàn ông dành cho mình, có chút khó xử.

Sau khi mất thính giác, Hướng Dương luôn tránh nói chuyện, vì không nghe thấy giọng nói của mình, cô không biết những âm thanh kỳ lạ gì phát ra từ miệng mình, nhưng bây giờ đối phương đeo kính râm không biết có phải đang ngủ không, nếu không lên tiếng nhắc nhở...

Đúng lúc Hướng Dương đang phân vân không biết có nên tìm Trát Tây giúp đỡ không, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại.

Mặc dù đối phương đeo kính râm, nhưng Hướng Dương vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt của anh ta đang dừng lại trên khuôn mặt mình.

Hướng Dương hồi tưởng lại bản thân trong gương trước khi ra ngoài, có gì bất thường không? Dường như không.

Trong lúc cô còn đang khó hiểu, người đàn ông cuối cùng cũng có hành động, chỉ thấy anh ta hơi đứng dậy, nhường ra một khoảng trống.

Hướng Dương như ý chui vào xe.

Chiếc Wuling Hongguang tồi tàn cuối cùng cũng đón được vị khách cuối cùng, chao đảo đi xuyên qua những con phố Lhasa.

Hướng Dương nhàm chán tựa lưng vào ghế, lướt xem lịch trình Trát Tây gửi cho mình.

Theo như lịch trình, hoạt động chính tối nay là xem kịch Tạng, địa điểm là một ngôi làng Tạng ở ngoại ô.

"Ọc ọc~" Hướng Dương cảm thấy bụng mình cồn cào.

Cái dạ dày từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì cuối cùng cũng lên tiếng phản đối.

Không biết tiếng có to không, Hướng Dương ngượng ngùng dùng điện thoại che chắn lén lút quan sát phản ứng của ba người trong xe, thấy mọi người đều bận việc riêng, lòng cô nhẹ nhõm.

Làng Tạng cách trung tâm Lhasa một khoảng, khi đến nơi trời đã gần tối, nhưng ban ngày ở Tây Tạng lại đặc biệt dài, sáu giờ chiều bầu trời vẫn trong xanh như buổi sớm.

Xe dừng lại, người đàn ông mặc đồ đen biến mất, Hướng Dương thấy hai hướng dẫn viên thì thầm với nhau rồi đi về phía mình, sau đó giơ điện thoại lên.

- Lhamo, bây giờ là thời gian tự do, bảy giờ rưỡi tối tập trung ở quảng trường làng.

Hướng Dương gật đầu ra hiệu đã hiểu, sau đó một mình đi dạo quanh làng.

Cả làng không lớn lắm, đi một vòng xong Hướng Dương liền mất hứng ngồi trên ghế gỗ hai bên đường, miệng nhai xúc xích bột mua từ siêu thị đầu làng.

Đột nhiên, ánh sáng bên cạnh tối sầm lại.

Hướng Dương nghiêng đầu nhìn, phát hiện đó là người đàn ông mặc đồ đen trên chiếc Wuling Hongguang.

Nhiều ghế thế tại sao lại ngồi cạnh tôi?

Hướng Dương thầm phàn nàn trong lòng, không tự nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Người đàn ông mặc đồ đen ngồi xuống không nói gì, mà lặng lẽ lấy ra một gói thịt bò khô từ trong túi.

Túi được mở, mùi thơm lan tỏa.

Cái xúc xích vừa ăn xong chỉ vừa đủ để kích thích vị giác, ánh mắt Hướng Dương không kìm được liếc nhìn gói thịt bò khô trên tay người đàn ông, ấn tượng của cô về anh ta lại càng xuống thấp.

Đúng lúc Hướng Dương hạ quyết tâm rời khỏi chiếc ghế dài này, người đàn ông bên cạnh chọc vào cánh tay cô, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc điện thoại được giơ ra trước mặt.

- Bạn có thích xem kịch Tạng không?

Màn hình điện thoại hiển thị câu hỏi này.

Có ý gì? Hướng Dương có chút khó hiểu, cô nghi ngờ đánh giá người đàn ông mặc đồ đen có khí chất lạnh lùng, một ý nghĩ dần hình thành trong đầu.

Chắc không phải phỏng vấn bí mật, khảo sát mức độ hiểu biết về văn hóa dân tộc của giới trẻ hiện đại chứ?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hướng Dương lập tức nghiêm túc lại, là một thanh niên tốt của thời đại mới, đương nhiên cô không thể làm mất mặt bạn bè cùng lứa.

Chỉ thấy cô trịnh trọng nhận lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh, rất nhanh đã gõ xong câu trả lời.

- Tôi rất thích xem kịch Tạng, kịch Tạng là một loại hình nghệ thuật độc đáo, mỗi lần xem đều mang lại cho tôi sự chấn động sâu sắc...

Người đàn ông im lặng thu điện thoại lại, đưa gói thịt bò khô trong tay cho Hướng Dương rồi vác túi rời đi.

Hướng Dương cầm gói thịt bò khô trong tay, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, càng tin chắc suy đoán của mình.

Quả nhiên là phỏng vấn bí mật! Lại còn có phần thưởng phỏng vấn nữa!

Nhớ lại mùi thịt bò thơm lừng vừa rồi, Hướng Dương nóng lòng xé bao bì, đưa một miếng đầy vào miệng tận hưởng hạnh phúc.

Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.

Hướng Dương ước tính thời gian, đến quảng trường làng sớm hơn.

Giữa quảng trường đã đốt một đống lửa lớn, xung quanh đã tụ tập khá đông người với trang phục đủ loại, ba năm nhóm ngồi la liệt trên mặt đất.

Dần dần, đám đông trở nên đông đúc, Hướng Dương thấy Trát Tây đang cố gắng nhón chân, vẫy tay về phía mình.

Hướng Dương vừa đi tới, Trát Tây đã nhét vào tay cô một mẩu giấy, chỉ là nét chữ lần này lại khác xa so với trước đây, thậm chí còn có khá nhiều lỗi chính tả.

- Tối nay sẽ có lễ chào đón, đoàn chúng ta ở vị trí này, Lhamo có thể kết bạn với những người khác.

Cô ngẩng đầu nhìn một lượt những người xung quanh, nhìn cặp đôi nam nữ già trẻ mặc áo khoác gió cùng kiểu ở đằng xa rồi im lặng.

Chu Thanh Hà không phải nói là đăng ký đoàn trẻ sao, lại còn là đoàn trẻ 8888 tệ...

Đúng lúc Hướng Dương định rút điện thoại ra chất vấn mẹ ruột mình, thì một nhóm người đi vào tầm mắt cô, ngay sau đó cô lại thấy đám đông bắt đầu vỗ tay.

Trong tầm nhìn, một đoàn người đội mặt nạ, mặc trang phục Tạng ngũ sắc đứng thẳng trước mặt mọi người, đối diện đống lửa.

Trát Tây đứng trước đám đông không biết nói gì, những du khách gần đó đều bắt đầu di chuyển.

Vì không nghe thấy chỉ dẫn, Hướng Dương chỉ có thể lúng túng đi theo một cặp đôi trẻ loanh quanh.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, một người đàn ông Tạng đội mặt nạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô, dùng một chút sức nhẹ nhàng, dẫn cô đi về một hướng.

Hướng Dương giật mình, thấy đối phương không có ác ý, liền cứng nhắc cánh tay ngoan ngoãn theo bước chân đối phương từ từ đứng lại ở một khoảng trống.

Đoàn du lịch bên kia cũng dưới sự chỉ huy của Trát Tây xếp thành hàng ngay ngắn, đội hình dần hình thành, mỗi du khách đều đối diện với một người Tạng đội mặt nạ, Hướng Dương vừa vặn đứng ở cuối hàng, đối mặt với người đàn ông Tạng vừa rồi.

Một lúc sau, một người phụ nữ Tạng có khuôn mặt rạng rỡ cầm một cái khay đứng ở đầu hàng, người Tạng bên cạnh lấy một chiếc khata từ khay đeo vào cổ du khách tương ứng, theo thứ tự lần lượt tiến lên.

Rất nhanh, đến lượt Hướng Dương.

Người đối diện rất cao, chiếc mặt nạ to lớn che kín cả khuôn mặt, Hướng Dương luôn cảm thấy người trước mắt mình quen quen.

Người phụ nữ cầm khay đứng lại ở cuối hàng, nhìn Hướng Dương đầy ẩn ý, cười nói gì đó với người đàn ông.

Là một người điếc, Hướng Dương không nghe thấy gì cả, cô chỉ thấy người đàn ông đã lấy chiếc khata trắng tinh từ trong khay ra.

Cô nhớ lại cảnh tượng đã luyện tập hàng ngàn lần trong đầu, bắt chước những du khách khác chắp tay trước ngực, cung kính cúi đầu, khom lưng.

Nhận thấy đối phương dần đến gần, tim Hướng Dương không hiểu sao bắt đầu đập mạnh, rất nhanh sau gáy cô cảm thấy một chiếc khata mềm mại, mát lạnh được đeo vào.

Hướng Dương cúi mắt nhìn chiếc khata trắng tinh mềm mại như mây bay lơ lửng trước ngực, chợt cảm thấy có gì đó kề sát tai.

Ngay sau đó, Hướng Dương nghe rõ mồn một một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên bên tai.

"Tashi Delek."

* Lhasa (chữ Tạng: ལྷ་ས་, tiếng trung: 拉萨), đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel (nguồn Wikipedia).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play