Lâm Kinh Độ biết, hầu hết con người đều chọn tránh rắc rối. Đó là bản năng tự vệ, không có gì đáng trách cả.
Cậu ngồi xuống bàn đầu, lập tức mềm nhũn nằm sấp xuống như một bãi bùn Slime.
“Chán quá… Cái kiểu thời tiết này…” Tà thần uể oải thì thầm, “Mai còn phải ra ngoài nữa… Mệt ghê…”
Cũng muốn trải nghiệm thử đại học nhân loại xem có vui gì không, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cứ phải ra ngoài vào mấy ngày nắng chang chang là cậu đã tụt mood.
Phòng học sạch sẽ sáng sủa, Lâm Kinh Độ tựa đầu lên bàn, vừa hay có thể nhìn thấy bóng cây ngoài cửa kính. Qua kẽ lá, ánh nắng chiếu xiên vào, để lại những vệt sáng lấp lánh trên mặt bàn gỗ.
Cậu đang mơ màng nhìn những vệt sáng ấy thì chợt ánh sáng trước mắt bị che khuất. Một bóng người phủ xuống, chặn hết ánh nắng chói chang.
Cậu ngẩn ra, hàng mi đen dài khẽ run, đôi mắt sáng trong từ từ ngước lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play