Lâm Kinh Độ tâm trạng vẫn chưa tụt xuống, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Vì sao anh lại muốn đi cùng tôi?”
Tà thần vốn rất thích hỏi nguyên nhân của mọi chuyện, hiển nhiên là quanh co lòng vòng không phải phong cách của anh. Trực tiếp và thẳng thắn mới là cách anh ưa chuộng nhất.
Người đàn ông hơi khựng lại một chút, nhưng sự khựng lại ấy nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra, chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Anh có thể nói ra điều đó một cách điềm tĩnh: “Muốn ở bên em.”
Nghe ba chữ ấy, ánh mắt thiếu niên lóe lên, không hỏi thêm gì, chỉ đáp lại: “Được thôi.”
Lại dễ dàng đạt được sự đồng ý như trở bàn tay. Lâm Kinh Độ dường như đã tìm ra bí quyết hòa hợp và gắn bó cùng với “thú cưng” của mình.
Mãi đến khi chuyển sang chủ đề khác, Lâm Kinh Độ mới sực nhớ phải quan tâm đến tình trạng của “thú cưng”: “Anh bây giờ sao rồi?”
Việt Bùi Hồi ngồi dậy, vừa xoay người lấy điện thoại ở tủ đầu giường, vừa thản nhiên trả lời câu hỏi của cậu: “…Rất ổn.”
Một cú xoay người “vừa đúng lúc” như thế, che giấu đi vẻ mệt mỏi và những cảm xúc phức tạp đọng lại trong đôi mắt thâm quầng. Cái chú ngủ mê kia của quỷ dị đúng là có tác dụng, anh thật sự đã lâu rồi không ngủ ngon như vậy. Trước kia một mình trong ký túc xá phân cục, không phải là thức trắng đêm nhìn bầu trời từ lam sẫm dần chuyển sang trắng thì cũng là giấc ngủ chập chờn, lặp đi lặp lại cơn ác mộng năm tám tuổi ấy không dứt…
Lặp lại cái cảnh… bị đẩy ra khỏi xe, rồi trơ mắt nhìn…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT