Liễu Thượng Thư đang xem sổ sách tài chính, nghe mấy bạn học bàn tán chuyện kia, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại không giấu nổi vui sướng.
Chuyện thiên kim thật giả này vừa được phanh phui, gia đình anh ta cũng nhân cơ hội đề xuất thay đổi vị hôn thê. Dù gì thì hào môn cũng phải môn đăng hộ đối, tất nhiên sẽ không thể để một người như Giang Hoài Ninh không có quan hệ huyết thống với nhà họ Giang làm vợ chính.
Dù sao nhà họ Giang chỉ có con gái, không có con trai, chỉ cần cưới được con gái họ Giang là coi như nắm được quyền thừa kế công ty.
Của hồi môn hàng chục tỷ cũng chỉ là như vậy toàn bộ đều là sản nghiệp trong lĩnh vực mỹ phẩm làm đẹp của nhà họ Giang. Một khi liên hôn thành công, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để làm bàn đạp cho nhà họ Liễu.
Nhưng Giang Hoài Ninh lại quá mạnh mẽ, thi cử lúc nào cũng phải đứng đầu, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ ngoan ngoãn giúp chồng dạy con sau khi cưới, càng không phải kiểu cam tâm đem nhà họ Giang làm nền cho Liễu thị.
Vì thế, Liễu Thượng Thư luôn giữ khoảng cách với Giang Hoài Ninh, hy vọng cô tự hiểu ra “sai lầm” của mình, rồi chịu cúi đầu với anh ta.
Nhưng có vẻ cô vẫn chưa nhận ra gì cả.
Hiện tại thì khác rồi người con gái tên Giang Hoài Lộc mới là con ruột của nhà họ Giang. Hơn nữa, theo hồ sơ thì tính cách ngoan ngoãn, sẵn sàng vì tình yêu mà hy sinh, dễ dàng bị thao túng.
Liễu Thượng Thư đã coi Giang thị là món đồ nằm gọn trong tay.
Anh ta sẽ giẫm lên xác Giang thị để đưa Liễu thị lên làm tập đoàn mỹ phẩm đứng đầu không thể bị thay thế.
Giang Hoài Ninh vừa hoàn thành một bài thi.
Điểm tuyệt đối.
【Chúc mừng ký chủ đạt được 10 điểm học tập】
Một bài thi đạt điểm tuyệt đối chỉ được 10 điểm học tập, trong khi công nghệ đột phá mỹ phẩm dưỡng da cơ bản nhất cũng cần tới… mười nghìn điểm học tập tương đương một nghìn bài thi điểm tuyệt đối. Mỗi ngày cố lắm cũng chỉ viết được 5 bài, như vậy để hoàn thành một nghìn bài thi, ít nhất phải mất 200 ngày.
Dù cô là học sinh giỏi nhất khối thì cũng không thể đảm bảo bài nào cũng tuyệt đối, vì vậy cô càng cần phải làm nhiều hơn.
Giang Hoài Ninh bình tĩnh đối mặt.
Thế giới này, trừ tình yêu của cha mẹ ra, vốn dĩ chẳng có gì là dễ dàng có được cả hoặc là từ bỏ tôn nghiêm, hoặc là trả giá bằng nỗ lực.
Thứ cô để mắt tới là loại mỹ phẩm được đồn có khả năng khiến tế bào trẻ ra 5 tuổi hoàn toàn xứng đáng với cái giá 1.000 bài thi.
Bởi vì cái gọi là “tế bào trẻ ra 5 tuổi”, thật ra… chẳng phải chính là giúp con người kéo dài tuổi thọ thêm 5 năm sao?
Công nghệ đột phá như vậy, dù có cần đến mười vạn bài thi, cô cũng có cách viết ra được.
Giang Hoài Ninh bắt đầu làm bài thứ hai. Để hoàn thành, cô nán lại trường thêm một tiếng đồng hồ mới rời đi.
Khi về đến nhà, Giang Hoài Ninh liền thấy Giang Hoài Lộc cùng mẹ đang ở phòng khách.
Giang Hoài Lộc đang mặc đồng phục của trường Trung học quý tộc Thánh Á – ngôi trường Giang Hoài Ninh hằng mơ ước. Đồng phục được chia làm hai kiểu nam nữ, loại dành cho nữ là váy, giá cả đắt đỏ, đường may tinh tế, khoác lên người Giang Hoài Lộc làm cô trông như thiếu nữ vừa e thẹn vừa xinh đẹp ngọt ngào.
Giang Hoài Ninh tay đút túi, tay kia xách cặp đi vào phòng khách, phá vỡ khoảnh khắc thân mật của hai mẹ con trong phòng.
“Hoài Ninh về rồi à.” Giang Trục Nguyệt nhìn thấy con gái, mắt sáng lên, nhưng trong lòng lại đầy xót xa và áy náy. Nhìn đứa con gái dịu dàng yêu kiều này mà lòng đau nhói, không biết nên làm sao.
Chuyện ôm nhầm con… vốn dĩ bà chưa từng nghĩ tới. Bà thật sự rất yêu Hoài Ninh. Có thể nói, Hoài Ninh chính là hình mẫu con gái bà luôn mơ ước. Từ lúc sinh ra, bà đã tự tay nuôi nấng từng li từng tí, dồn hết tâm huyết và kỳ vọng. Hoài Ninh cũng không phụ lòng bà, chưa từng khiến bà thất vọng một lần nào.
Bà là người phụ nữ của gia đình, không giỏi kinh doanh, cũng không từng đi làm. Do vấn đề sức khỏe sau sinh, bà chỉ có thể sinh một đứa con và đứa con duy nhất đó chính là Hoài Ninh. Bà từng hy vọng con gái mình có thể kế thừa Giang thị, trở thành người lãnh đạo đủ tầm, cũng là báu vật duy nhất của bà.
Nhưng giờ thì sao… Hoài Ninh lại không phải con ruột của bà.
Cú sốc này, người tổn thương nhất chính là Giang Trục Nguyệt. Bà cảm thấy mất phương hướng, không biết nên làm gì nữa.
Giang Hoài Ninh mỉm cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường:
“Ừm, mẹ, hôm nay con ở trường làm thêm vài bài thi nên về muộn một chút.”
Giang Hoài Ninh mặc đồng phục kiểu nam, thuận tiện cho việc hoạt động. Cô năm nay 16 tuổi, vóc dáng cao lớn, đứng đó vừa thanh tú vừa khí chất, khiến người khác có cảm giác khó lại gần.
Giang Trục Nguyệt thấy con gái vẫn bình thản như mọi ngày, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào động viên hay khen ngợi bởi vì trong mắt bà, đây là việc con gái nên làm. Dù gì sau này cô cũng là người kế thừa công ty, vất vả một chút là chuyện bình thường.
Nhưng hiện tại… lại cảm thấy rối bời. Dù sao học tập giỏi cũng chẳng bao giờ là điều xấu.
Giang Hoài Lộc thì rụt rè trốn sau lưng Giang Trục Nguyệt, đôi mắt long lanh như sắp khóc, dáng vẻ trông rất sợ hãi. Giang Hoài Ninh liếc cô bé một cái.
Kiếp trước, cô vốn chẳng để ý đến Giang Hoài Lộc, bởi lần đầu gặp mặt, đối phương không hề có uy hiếp gì với cô.
Về sau, Giang Hoài Lộc hẹn hò với Liễu Thượng Thư, Giang Hoài Ninh lại càng không coi cô ta là đối thủ.
Giang Hoài Ninh nhìn dáng vẻ co ro của Giang Hoài Lộc như chuột gặp mèo khẽ cười:
“Lần đầu gặp mặt, Giang Hoài Lộc, chị tên là Giang Hoài Ninh. Em có thể gọi chị là chị, hoặc Hoài Ninh, chị không để ý đâu.”
Giang Trục Nguyệt vội tiếp lời:
“Hoài Lộc, mau gọi chị đi, đây là chị gái của con.”
Giang Hoài Lộc rụt rè gọi một tiếng “Chị”.
Giang Hoài Ninh gật đầu, quay sang bảo mẹ còn phải làm bài tập, rồi lặng lẽ lên lầu.
Trong mắt Giang Trục Nguyệt, hành động đó là cố ý tạo không gian riêng để hai mẹ con bà dễ nói chuyện với nhau. Thật sự quá chu đáo.
Bà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại nhìn sang con gái ruột.
“Hoài Lộc, đừng sợ chị, tính cách chị con vốn vậy, trông thì ít nói thôi nhưng là người rất đáng tin cậy.”
Giang Trục Nguyệt từng bị trầm cảm sau sinh do ảnh hưởng thể trạng, nhưng từ khi có Hoài Ninh một đứa trẻ quá ngoan, quá thông minh và đáng yêu bà đã vượt qua được.
Hoài Ninh sinh ra là đã không hay khóc nháo, học nói, học đi đều rất nhanh. Giáo viên dạy tại nhà ai cũng khen cô bé thông minh, gửi vào lớp thiếu niên thiên tài của đại học A cũng vẫn đủ khả năng.
Giang Trục Nguyệt khỏi trầm cảm là nhờ chính sự xuất sắc của Giang Hoài Ninh.
Nhưng bây giờ… bà lại thấy mình bắt đầu khó chịu trở lại. Vì sao con gái ruột của bà lại nhát gan đến thế?
Chẳng lẽ do gene của bà không tốt?
“Chị con… cũng là con gái ruột của mẹ. Con bé là chị của con, hai đứa là chị em ruột, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra sợ con bé như vậy.”
Trong lòng Giang Trục Nguyệt, Hoài Ninh – người luôn ở bên bà những lúc khó khăn còn quan trọng hơn cả chồng. Bà tin Hoài Ninh cũng rất yêu mình, bởi tình yêu giữa mẹ con là thứ có thể cảm nhận rõ nhất.
Giang Hoài Lộc ngơ ngác, lí nhí nói:
“Con… không sợ chị đâu.”
Thật ra cô từng nghĩ chị sẽ bắt nạt mình. Nhưng không ngờ Giang Hoài Ninh lại có thái độ… như thể hoàn toàn chẳng để tâm đến sự hiện diện của cô.
Cô rất khó hiểu chẳng lẽ chị ấy không sợ cô giành mất cha mẹ sao?
Dù gì thì người con ruột thật sự là cô cơ mà.
Nghĩ rồi, cô nũng nịu nói:
“Mẹ ơi, con muốn học piano.”
Con gái hào môn, chắc đều nên có chút tài nghệ gì đó. Nếu con học đàn, liệu mẹ có thích con hơn không?