Ngày hôm sau

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, rải một lớp nắng vàng lên chiếc giường trong phòng khách sạn. Từ trong chăn – nơi điều hòa thổi ra hơi mát – ló ra một cái đầu. Khương Đường thò tay tắt báo thức trên điện thoại, cuộn chăn ôm vào ngực, trên gương mặt còn ngơ ngác ngái ngủ.

Không còn thị nữ Đông Cung hay phụ hoàng, hoàng huynh hò hét gọi dậy, lúc đầu cậu cũng không quen. Sau này cậu mới thấy chiếc đồng hồ báo thức nho nhỏ này còn lợi hại hơn cả phụ hoàng hoàng huynh.

Lề mề bò khỏi giường, Khương Đường vừa vào phòng tắm thì chuông cửa phòng suite đã *leng keng* vang lên. Giờ này trừ trợ lý Đào Nhạn thì chẳng còn ai tới tìm cậu. Thật ra Đào Nhạn có chìa khóa dự phòng, nhưng cô vẫn luôn gõ cửa đúng quy tắc.

Cậu mở cửa, vừa trông thấy cậu, mắt Đào Nhạn đã sáng rực. Cô bước vội vào phòng, khép cửa lại, hạ giọng đầy phấn khích:
“Khương Đường, sao cậu biết bạn trai cũ của Diêu Sâm Lị sẽ gây chuyện tối qua?”

Khương Đường chớp mắt: “Hử?”

“Cậu không biết à?”

Đào Nhạn mở Weibo đưa cậu xem. Từ khóa hot-search đứng đầu chính là **#DiêuSâmLị hẹn hò bí ẩn trong bãi xe#**. Vừa mở ra, cô vừa huyên thuyên tóm tắt:

“Paparazzi chụp được Diêu Sâm Lị với một người đàn ông hẹn hò trong xe ở gara khách sạn, có nhiều ảnh thân mật lắm. Tối qua Weibo náo loạn rồi, nhưng đội ngũ của cô ta dập tin rất nhanh, bảo đó là bạn trai cũ đến níu kéo, Diêu Sâm Lị đã kiên quyết cự tuyệt…”

Khương Đường nghe mà thấy thú vị.

Ngày xưa trong Đông Cung, cậu cũng hay thấy thị nữ giận dỗi với thị vệ, lát sau vệ binh quỳ gối khóc lóc xin lỗi – nhìn cũng vui vui y hệt bây giờ.

Đào Nhạn nhìn cậu dò xét, hạ giọng: “Thế… rốt cuộc cậu làm sao đoán được?”

“Tôi có biết gì đâu.” Khương Đường xua tay, vô tội hiện rõ trong mắt.

Lúc ấy cậu chỉ nhắc nhở một câu “đào hoa nát”, ai ngờ thứ đào hoa ấy lại chính là gã bạn trai cũ.

Mà xem chừng, “đào hoa nát” này chưa chắc đã dừng mọi chuyện ở đây – e Diêu Sâm Lị còn khổ dài dài.

Khương Đường vào buồng thay đồ. Bên ngoài, Đào Nhạn cau mày, đầu đầy dấu hỏi. Khi lướt Weibo, cô nhớ ngay lời Khương Đường dặn Diêu Sâm Lị chiều qua: “Đi đường nhớ coi chừng đào hoa nát.”Không chỉ đích danh, nhưng mà ảnh chụp đã chứng minh tất cả.

— Lẽ nào Khương Đường móc nối với gã bạn trai cũ? Chuyện hot-search đêm qua có khi nào là một tay cậu ấy đạo diễn?

Càng nghĩ, Đào Nhạn càng thấy khả năng này quá cao. Trong giới ai chẳng biết Khương Đường là đóa “tiểu bạch liên” nhìn ngoan ngoãn mà lòng dạ khó lường. Cô còn nhớ ở đoàn phim trước, nam diễn viên số 2 lỡ xô xát với cậu, mặt trước cậu rưng rưng xin lỗi, sau lưng lại tung tin nam số 2 ỷ thế hiếp người, kéo lòng đồng tình của cư dân mạng – khiến anh ta kêu trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Nghĩ vậy, Đào Nhạn càng khẳng định phán đoán: dạo này Diêu Sâm Lị cứ móc máy Khương Đường, ngoài mặt cậu im lặng, hóa ra ngầm trả đũa cực gắt – quả nhiên danh bất hư truyền!

Khương Đường vừa ra đã thấy trợ lý lén liếc mình với vẻ… ngưỡng mộ? Thoáng bắt gặp ánh mắt cậu, cô lập tức cúi đầu giả vờ không có chuyện gì.

Kỳ quái thật. Cậu nghĩ bụng.

“À, tôi mua sẵn bữa sáng, để trên bàn kìa, ăn đi kẻo nguội.” Đào Nhạn sợ cậu hỏi vặn nên vội lái sang chuyện khác.

Khương Đường gật đầu cảm ơn.

Trong hoàng cung, cậu vốn nổi tiếng sành ăn, phụ hoàng phải tìm đủ đầu bếp các nơi đổi món hằng ngày. Vậy mà đến nơi này rồi cái bánh nướng 5 xu với bánh quẩy bên đường khách sạn còn khiến cậu nhớ mãi. Biết khẩu vị cậu rẻ tiền, Đào Nhạn cũng chiều, sáng nào rảnh đi qua là sẽ ghé mua.

Nhìn cậu nghiêm túc nhai từng miếng như đang thưởng tiệc ngự yến, Đào Nhạn âm thầm nhủ: Đến Thái tử trong phim cũng chẳng ăn uống lễ nghi như vậy.

Nhớ nhiệm vụ quản lý dặn, cô mở miệng:
“Lúc nãy tôi gặp mấy người đoàn phim, bảo sáng nay Diêu Sâm Lị nổi trận lôi đình. Chút nữa cậu ngoan ngoãn một chút, đừng bày trò.”

Khương Đường đáp cụt lủn: “Ừm.”

Bày trò? Cậu còn bận diễn cho xong vai thái giám, rồi sớm rời đoàn lo cuộc sống của mình. Văn võ thì biết lơ mơ, chỉ có nghề bói toán theo thầy quốc sư là còn dùng được. Hai hôm trước cậu xem bản đồ,  chỗ gầm cầu nào dựng quầy cũng tính kỹ cả rồi.

Ăn xong, cậu vươn vai, xoa bụng đi tới phim trường.

Vừa đặt chân đến đã nghe ai đó hô to: “Ô! Khương Đường tới kìa ——”

Âm lượng đủ lớn để lọt vào tai Diêu Sâm Lị. Cô lập tức ấn tay thợ MUA lại, đứng phắt dậy, sải bước về phía cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play