Trợ lý của Diêu Sâm Lị là một cô bé mới hơn hai mươi, vừa tốt nghiệp chưa lâu. Cô ôm đống đồ cá nhân của Diêu Sâm Lị, lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt bà chủ rồi lại không nhịn được mà quay đầu liếc sang Khương Đường.

“Lily tỷ, vừa nãy Khương Đường nói có đào hoa nát…”

Còn chưa nói dứt câu, Diêu Sâm Lị đã lạnh mặt liếc cô một cái. Khi nãy cô chỉ lo bực chuyện Khương Đường dám gọi mình là “tỷ”, thật ra cũng chẳng để tâm đến nửa câu sau của cậu. Một diễn viên tuyến mười tám như cậu ta gọi cô một tiếng “tỷ” đã là trèo cao, Diêu Sâm Lị chẳng muốn cho cậu chút thể diện nào.

Dù sao thì, Khương Đường đúng là kiểu người khiến người khác không thể ưa nổi.

Cô quay người vào phòng nghỉ riêng của nữ chính, vừa đóng cửa lại đã bắt đầu làu bàu mắng Khương Đường.

Trợ lý đứng một bên luống cuống chân tay, nhưng rất nhanh, cả hai đều gạt chuyện “đào hoa nát” ra sau đầu. Diêu Sâm Lị vốn chẳng buồn bận tâm, câu nói kia rõ ràng là Khương Đường cố ý chọc tức cô, nếu cô thực sự để tâm, chẳng phải trúng kế cậu ta à?

Thay đồ xong, trang điểm lại, Diêu Sâm Lị đội mũ lưỡi trai rồi lên xe rời phim trường cùng trợ lý. Tối nay cô còn có tiệc với các sếp trong công ty, phải tới đúng giờ. Ăn uống xong, cô mới trở về khách sạn.

Đêm đã khuya, gara ngầm dưới khách sạn tối đen như mực. Giày cao gót của Diêu Sâm Lị nện lên nền đất vang lên từng tiếng “cộp cộp”, vang vọng giữa không gian lạnh lẽo. Trợ lý ôm túi xách đi sát phía sau, chẳng hiểu sao lại thấy nơi này âm u rờn rợn.

“Kỳ lạ, đèn ở đây sao không sáng nhỉ?”

Cô giậm mạnh chân mấy cái, nhưng đèn cảm ứng dường như hỏng rồi, vẫn không bật lên.

Diêu Sâm Lị đã uống chút rượu, huyệt Thái Dương đau nhức từng cơn, bước đi cũng loạng choạng. Cô nhíu mày, giọng bực bội: “Không sáng thì không sáng, bật đèn điện thoại lên không được à?”

Ngữ khí khó chịu khiến trợ lý không dám nhiều lời.

Diêu Sâm Lị năm nay 25 tuổi, cái tuổi này trong giới giải trí chẳng còn nhỏ, vất vả lắm mới nhờ một bộ phim nổi tiếng mà bật lên, thế là bắt đầu tự cho mình là đại minh tinh, tính khí cũng kiêu căng, khiến người khác khó ưa.

Nhưng trợ lý không dám nói thẳng, cô ôm đồ trong tay vào ngực, loay hoay lấy điện thoại ra, thì đúng lúc đó ——

Một tiếng hét vang lên.

Cô giật mình ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen trùm kín từ đầu đến chân đang lôi eo Diêu Sâm Lị nhét vào ghế phụ của một chiếc xe gần đó.

Trợ lý choáng váng, đến khi phản ứng lại thì vừa hét vừa định gọi cảnh sát.

Người đàn ông hạ cửa kính xe, liếc cô một cái, giọng lạnh tanh: “Im miệng. Cô thử báo công an xem.”

Trợ lý lùi lại một bước, tay cầm điện thoại cũng khựng lại giữa không trung.

Cô nhận ra người này.

Đó là bạn trai cũ của Diêu Sâm Lị, người từng bị cô đá sau khi cô nhận phim mới và được ông chủ bao dưỡng. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện trong gara ngầm khách sạn!

Đột nhiên, trợ lý nhớ tới lời Khương Đường nói lúc chiều ——

“Diêu tỷ vẫn nên để ý dạo này có đào hoa nát, trên đường về khách sạn nên cẩn thận một chút.”

Trợ lý: “……” Quá trùng hợp phải không?

Cô đứng nép sang một bên, không dám động đậy.

Người đàn ông quét mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với Lily vài câu, cô đi trước đi.”

“Nhưng mà……”

“Không nhưng nhị gì cả. Trừ phi cô muốn cả thiên hạ biết tôi và Lily từng yêu nhau.” Hắn cười lạnh, lời thì nói với trợ lý, nhưng ánh mắt thì dán chặt lên người Diêu Sâm Lị trong xe.

Sắc mặt Diêu Sâm Lị tái nhợt. Cô vất vả lắm mới nổi tiếng, hiện giờ có rất nhiều fan, mà không ít trong số đó là các “ông chú” sẵn sàng chi tiền vì cô. Cô không sợ bị biết từng yêu ai, nhưng trong tay Nhậm Lập Quần có không ít ảnh riêng tư của cô, chuyện này thì cô không thể liều.

Cô không dám chậm trễ, thấy trợ lý đứng đó lo lắng sốt ruột, giọng bực dọc: “Đi trước đi.”

“Nhưng ——”

“Đừng dây dưa nữa, tôi bảo đi là đi!”

Trợ lý do dự hai giây, cuối cùng vẫn nghiến răng chạy đi. Dù gì thì là Diêu Sâm Lị bảo cô đi, có xảy ra chuyện gì cũng là Diêu Sâm Lị tự chuốc lấy, chẳng liên quan đến cô.

Tiếng bước chân cao gót vang vội vã, rất nhanh liền mất hút trong gara ngầm.

Trong xe, người đàn ông quay sang nhìn Diêu Sâm Lị, nở một nụ cười: “Lâu rồi không gặp, Lily.”

“Anh tìm tôi làm gì?”

Hắn nhẹ nhàng vuốt mặt cô, giọng trầm thấp: “Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nói chuyện với tôi, cô cũng biết mà, tôi nắm trong tay không ít điểm yếu của cô đấy.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play