—— Câu hỏi thường trực mỗi ngày: Khương Đường đã rút khỏi giới giải trí chưa?

Trợ lý cầm điện thoại, dán mắt vào giao diện Weibo, nhìn hàng loạt bình luận “mỗi ngày một câu hỏi” của anti-fan Khương Đường, trong lòng không gợn sóng mà thầm nghĩ:

Mau thôi, hôm nay Khương Đường lại bị đạo diễn mắng mười ba lần, bị nam chính chế nhạo ba chục lượt, bị nữ chính bắt xách sáu chục ly trà trái cây về, e là hàng rào tâm lý của cậu sắp sụp mất rồi.*

Tiếng gào của đạo diễn tiếp tục vang lên, lan từ phim trường này sang đoàn bên cạnh, kéo theo đám diễn viên nghỉ ngơi ở phim trường kế bên tò mò hóng chuyện; ánh mắt bọn họ như radar quét tới quét lui hai vòng, cuối cùng ghim thẳng vào người Khương Đường.

“Khương Đường, cậu động cái gì mà động! Bị bệnh tăng động chắc?”

“Đứng chắn đường! Cút, cút, cút!”

Trợ lý mặt không biểu cảm, âm thầm cập nhật số liệu: hiện tại Khương Đường đã bị đạo diễn mắng mười lăm lần, không biết cậu còn cầm cự được bao lâu.

“Bang ——”

Chiếc loa to bị đạo diễn đập mạnh xuống bàn, ông tức đến mức gần bốc khói, trợn mắt nhìn chàng thiếu niên đứng nép trong góc. Nói công bằng thì, gương mặt Khương Đường đẹp thật: mắt hạnh đen láy như đá quý, da trắng mịn khiến bao nữ minh tinh âm thầm ghen tị. Nhưng tưởng cậu ngoan ư?

Ngoan thì có ngoan, nhưng chỉ là bề ngoài thôi. Sau lưng toàn giở mánh khóe.

Chân trước “ôi chà” một tiếng, giả vờ trượt chân chiếm trọn khung hình; chân sau lệ nhòa nói: “Xin lỗi đạo diễn, tôi không cố ý.”

Gần đây tuy chưa gây họa nghiêm trọng, nhưng diễn xuất thì tụt từ học sinh trung học xuống trình mẫu giáo, đúng là không đỡ nổi!

Đạo diễn Lý Hồng Sinh, vừa qua tuổi ba mươi  , suýt tức đến đột quỵ. Mỗi ngày ông chỉ mong hai điều, một là Khương Đường biến đi, hai là mình đỡ uất chết.

“Nghỉ mười phút! Khương Đường, cậu lôi kịch bản ra đọc cho tử tế vào!”

Bị gọi tên, chàng thiếu niên gãi đầu, lí nhí đáp: “vâng.”

Cậu ôm kịch bản, kéo cái ghế con dịch lại gần trợ lý. Trợ lý nhìn cậu, khó nói nên lời; thiếu niên cúi đầu, sườn mặt tinh xảo, hàng mi dài chớp chớp trông thật tội. Cô khẽ thở dài, đưa ly trà trái cây đã nguội cho cậu, dịu giọng: “Chăm chỉ quay đi, tranh thủ nghiền ngẫm nhân vật nhiều vào.”

Khương Đường khe khẽ đáp: “Biết rồi.”

Cuối tháng bảy, nhiệt độ Kinh Thị chạm ngưỡng kỷ lục bốn mươi độ. Cậu phải khoác hết lớp cổ trang này tới lớp khác, mồ hôi nhỏ như mưa. Hớp hai ngụm trà trái cây, dù đã hết lạnh nhưng hương vị vẫn ổn; dĩ nhiên chẳng bằng đồ ngự trù trong cung nấu cho cậu.

Cậu chống cằm thở dài, lòng rầu rĩ.

Ngày trước hay theo sát quốc sư, học không ít thuật huyền học, Khương Đường còn lén đọc mấy quyển “thoại bản” bí mật. Những cuốn đó quốc sư giấu trong rương, thấy cậu hứng thú liền thần bí dúi cho cậu. Nhưng cậu chẳng hiểu gì cả:

Nào là tổng tài bá đạo, nào là phi cơ riêng, nào là “ôm con bỏ trốn” ——

Quá rắc rối.

Bấy giờ quốc sư nhìn cậu bằng ánh mắt trêu đùa, giảng giải sinh động. Mấy năm trôi qua, kiến thức tích lũy trong lĩnh vực này của cậu tăng vọt. Phụ hoàng biết chuyện thì giận tím mặt, suýt lôi cậu ra đánh, nhưng quốc sư luôn chắn phía trước, cười mập mờ: “Phải hiểu, muốn trị vì Đại Hạ phải hiểu chuyện này, biết đâu ngày sau sẽ dùng đến.”

Phụ hoàng cười lạnh: “Dùng thoại bản tầm xàm? Để trói người trong lòng hay tư thông trong lòng người?”

Quốc sư thâm sâu khôn lường: “Bệ hạ không hiểu đâu.”

Phụ hoàng hất tay áo bỏ đi.

Khương Đường khi đó tưởng quốc sư chỉ trêu đùa phụ hoàng. Về sau cậu mới biết quốc sư thật sự thông kim bác cổ, liệu được cả nửa đời sau của cậu! Bởi vì sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cậu đã ở thế giới xa lạ giống hệt trong thoại bản.

Cậu thấy máy bay, thấy ô tô, còn phát hiện hoàn cảnh của mình na ná phản diện cùng tên trong *Tiểu Kiều Thê của Thiên vương*.

Khương Đường đọc vô số thoại bản, chỉ nhớ tường tận cuốn này vì có một nhân vật phụ cùng tên với Thái tử Đại Hạ: Khương Đường

Giờ cậu chính là “tiểu bạch liên” phản nghịch đó.

Uống ngụm trà cuối, cậu uể oải cầm kịch bản. Vài ngày trước vừa xuyên tới, nhờ kiến thức tích lũy mà còn gắng gượng thích nghi với xã hội hiện đại, giờ còn phải học diễn xuất.

Một Thái tử như cậu, diễn ai cho hợp?

Cho cậu vai Thái tử may ra còn diễn được bản sắc, chứ bắt cậu làm… thái giám…

Khương Đường thở dài.

“Thở than cái gì? Cậu xui bằng tôi chắc? Phiền bằng tôi chắc? Hồi trước tôi ngu thế nào lại phá lệ mời cậu vào đoàn!” Đạo diễn Lý Hồng Sinh chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh, thấy Khương Đường thở dài liền muốn đấm cho một cú.

Người có quyền than thở phải là ông mới đúng!

Khương Đường bị quát giật nảy mình, suýt nhảy dựng. Ngẩng lên thấy đạo diễn, cậu vội cúi gằm: “Đạo diễn.”

Lý Hồng Sinh trợn trắng: “Tôi cho cậu thêm một cơ hội, đến cả thái giám mà diễn không xong thì cút ngay cho tôi.”

Khương Đường do bên đầu tư nhét vào; bên đó là một nữ tổng tài, nghe đâu mê mẩn nhân thiết “thỏ ngoan” của cậu. Lăn lộn bao năm trong giới, Lý Hồng Sinh hiểu chuyện nên không vạch trần. Đối phương muốn một vai, ông cho.

Ban đầu là nam số 3, nhưng cậu gây họa quá. Vì nam số 3 có nhiều cảnh với nam chính nên đoàn phim không chịu nổi áp lực từ fan nam chính, cuối cùng đẩy cậu sang vai thái giám theo nữ chính.

Dù gì cũng chỉ là lên hình, thân phận nào chẳng được.

Nhưng giờ, Lý Hồng Sinh phải cân nhắc lại, rốt cuộc nên đắc tội nhà đầu tư hay tống khứ Khương Đường kẻo cậu ta phá banh cả phim này.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play