Thực tế thì Khương Đường đúng là nghĩ vậy thật, cậu đã nghe ra một vài điều từ lời của cảnh sát. Tuy Biển Lâm trông có vẻ hợp tác, nhưng theo lời cảnh sát nói: Ông ta chẳng qua là biết mình không còn đường lui, chứ chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai.
Vì thế, mặc dù muốn biết chuyện liên quan đến Tuân đại sư, Khương Đường cũng không định ép lời từ miệng Biển Lâm.
Cậu chớp mắt với vẻ vô tội nhìn ông ta: “Tôi nếu thật sự muốn biết, có thể đi hỏi Bặc Minh Thành cũng được mà.”
“Cậu là thứ gì? Cậu nói muốn hỏi Bặc Minh Thành, thì hắn sẽ nói cho cậu chắc?”
Khương Đường “ai nha” một tiếng: “Tôi đúng là không tính là gì to tát thật, nhưng bạn trai tôi tên Yến Thời, ông có biết không? Không biết cũng không sao, nhưng chắc ông từng nghe qua Yến thị rồi chứ. Ông nói xem, Bặc Minh Thành có nói không?”
Khương Đường dùng giọng điệu vô tội nói ra mấy câu này, đúng là bạch liên hoa lấm bùn mà chẳng dính bẩn, khiến lông mày Diệp Hồng Quang phải giật lên giật xuống. Trước mặt vợ chồng ông ta, Khương Đường đa phần đều thể hiện rất điềm tĩnh, chững chạc, một gương mặt trắng trẻo mười mấy hai mươi tuổi mà nói ra toàn giọng điệu của người ba mươi.
Vậy mà giờ, cuối cùng cũng thấy được một Khương Đường khác biệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT