Diệp Hồng Quang vốn không phải kiểu người chậm tiêu, có vài chuyện chỉ cần gợi nhẹ là hiểu. Huống hồ lần này Yến Thời đã nói rõ ràng đến mức ấy, chỉ còn thiếu nước xách kẻ giở trò tới trước mặt ông.
Diệp Hồng Quang cụp mắt, hít sâu một hơi. Giờ có thể xác định được, chính là vị Tuân đại sư kia vốn đã không có thiện ý với ông. Chỉ là... người đưa Tuân đại sư đến, rốt cuộc là Biển Lâm không biết gì hay là...
Diệp Hồng Quang không dám nghĩ tiếp. Biển Lâm và nhà ông quen biết đã hơn mười năm, từng giúp đỡ lẫn nhau không ít. Trong lòng ông, Biển Lâm có thể xem như người bạn thân nhất của gia đình.
Ông liếm đôi môi khô khốc, không nói thêm gì.
Khương Đường và Yến Thời là người ngoài, đương nhiên không tiện chen vào. Khương Đường lặng lẽ ngó sang người đàn ông đang cắn răng chịu đau, mồ hôi túa ra ướt trán khi từ chối thuốc tê để bác sĩ khâu vết thương, rồi cậu từ từ nghiêng người nép sát vào Yến Thời — chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Yến Thời xoa đầu cậu, rồi đưa tay che mắt cậu lại.
Bóng tối ập đến, theo lý mà nói thì thính giác sẽ nhạy bén hơn, mà tiếng kim chỉ khâu lách cách lại càng rõ mồn một. Dường như Yến Thời đã đoán trước được điều này, nên vẫn cúi đầu nói chuyện với Khương Đường, nhẹ giọng hỏi cậu mai có cần mang hắn theo đi đón người nhà không. Khương Đường lập tức hất tay hắn ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Không phải anh nói muốn mời ba em và cữu cữu ăn cơm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play