Có Yến Thời đi cùng, hai người nhanh chóng tới nhà Diệp Hồng Quang. Khi đến nơi, bác sĩ gia đình của ông cũng vừa vặn có mặt. Bác sĩ bước vội vào phòng khách, Khương Đường và Yến Thời liền theo sát phía sau. Cả ba vừa đi vừa nói, tới nơi mới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa. Diệp Hồng Quang ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu vì máu: “Hai cậu tới rồi à?”
Bác sĩ chỉ liếc qua vết thương trên tay ông đã sợ đến tái mặt, không cần ông mở miệng, lập tức tiến đến khử trùng và chuẩn bị khâu.
“Khương đại sư,” Diệp Hồng Quang vừa nhìn thấy Khương Đường, lại thấy cả người đàn ông đang đứng cạnh cậu, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận đối phương. Ông theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng Yến Thời đã kéo Khương Đường ngồi xuống trước mặt ông. Yến Thời khẽ gật đầu chào: “Diệp tiên sinh.”
Diệp Hồng Quang vội vàng đáp lễ, rồi thoáng lộ vẻ ngượng ngùng: “Thật ngại quá, đại sư, Yến thiếu… tôi… tôi thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, còn phải phiền đến hai cậu.”
“Không sao đâu, tôi vẫn luôn phụ trách cả dịch vụ hậu mãi.” Khương Đường cong cong mắt cười. Ánh mắt cậu lướt qua gương mặt Diệp Hồng Quang, do dự một chút rồi nói: “Tôi nhớ là trước đó tôi đã đưa cho hai người bùa bình an. Theo lý thì không đến mức xảy ra chuyện như thế này.”
Bùa bình an?
Bị Khương Đường nhắc vậy, Diệp Hồng Quang mới sực nhớ ra. Thực ra, bùa bình an của ông và Tần Tử Huyên đã cháy thành tro từ hai ngày trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT