Năm ấy Lục Thanh Linh mang thai, Khương Nghiêu lặng lẽ dùng vải bọc lại hết tất cả vật sắc nhọn trong cung điện. Khi đó Lục Thanh Linh mới nhận ra đứa trẻ này ngày thường tuy ít nói, nhưng lại chu đáo và chín chắn đến mức khiến người ta yên lòng.
Lục Thanh Linh luôn xem Khương Nghiêu như con ruột.
Bà vẫy tay với Thiệu Thừa Diệu, nét mặt dịu dàng, giọng cũng nhẹ hẫng: “A Diệu, gọi video với Đường Đường vui không?”
Thiệu Thừa Diệu đứng một bên gật đầu, do dự một lát rồi hỏi: “Mẹ thật sự muốn đợi đến đợt điều trị sau mới xuất viện sao?”
Lục Thanh Linh mỉm cười, “Bác sĩ nói qua đợt điều trị sau là có thể rời viện, mẹ muốn để đứa bé thấy mẹ đứng dậy được.”
Đợi đến khi Lục Thanh Linh ngủ, ba người đàn ông mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Khương Du vòng tay qua vai Thiệu Thừa Diệu, cười nói: “Thời gian qua vất vả rồi. Về nước xong, mẹ con cứ để cha lo.”
Lục Thanh Uẩn: “... Anh tưởng tôi chết rồi chắc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT