Vừa nhìn thấy Thiệu Thừa Diệu, biểu cảm của Khương Đường trong nháy mắt khựng lại. Cậu ngẩn người nhìn người đàn ông hiện lên trên màn hình, dáng vẻ hoàng huynh trong ký ức vẫn vẹn nguyên: khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm. Chỉ có điều đôi mắt ấy, dẫu bao năm vẫn không thay đổi, lúc nhìn về phía cậu lại thấp thoáng một ý cười dịu dàng.
Thiệu Thừa Diệu nhìn thấy đệ đệ, đôi mắt đen nhánh dịu đi rõ rệt, hắn nhẹ giọng gọi: “Đường Đường.”
Hai chữ vừa rơi xuống, màn hình lập tức tối sầm. Thiệu Thừa Diệu hơi sững lại, quay đầu nhìn Khương Du. Khương Du liếc qua một cái, giọng bình thản: “À, không sao, nó đang khóc đấy.”
“Ai khóc chứ.” Khương Đường xì mũi một cái, nhảy khỏi giường rồi phóng thẳng vào nhà tắm, soi gương thấy hốc mắt mình đỏ au, ướt đẫm – đúng là bị phụ hoàng đoán trúng rồi.
Nhưng vào những lúc thế này, Khương Đường tuyệt đối sẽ không nhận, cậu ho hai tiếng như muốn ho cho hết cái giọng khàn khàn ra ngoài. Thế nhưng cái miệng vẫn cứ phát ra giọng mũi khàn khàn ấy, khiến Khương Du không chút khách khí bật cười thành tiếng.
Khương Đường: “……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play