Trong lòng Dịch Gia Hi bỗng thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ chú nhỏ nhà hắn cũng là kiểu người thích “của mới”, vừa cầm đến tay là lập tức không còn hứng thú nữa?
Mặc dù thấy chuyện này khá quái dị, nhưng giờ Dịch Tân Tễ không có mặt, Dịch Gia Hi cũng không tiện hỏi rõ, đành ôm quẻ bàn chuẩn bị rời đi. Đúng lúc hắn vừa xoay người khép cửa lại, cửa phòng ngủ bên cạnh đột ngột bị đẩy ra, Dịch Tân Tễ mặc đồ ở nhà bước ra, thần sắc nhàn nhạt như thể không có chuyện gì.
Dịch Gia Hi: “……”
Thật sự rất khó hiểu. Tuy đây là chú nhỏ hắn, không phải giáo sư của hắn, nhưng khi đối diện trực tiếp với Dịch Tân Tễ, Dịch Gia Hi lại không hiểu sao có cảm giác chột dạ.
Hắn sờ mũi, lên tiếng chào, “Chú nhỏ, chú mới ngủ dậy à?”
Dịch Tân Tễ liếc hắn một cái, đáy mắt như hồ băng đang tan nhẹ, không hẳn lạnh lùng, nhưng luôn giữ khoảng cách khiến người ta khó lòng tiến gần.
“Ừ, hôm qua ngủ hơi muộn.” Dứt lời, ánh mắt hắn dừng lại trên quẻ bàn trong lòng Dịch Gia Hi, giọng điệu vẫn nhàn nhạt, “Nhớ bảo người ta đem đồ mang về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play