Tuy rằng Phong Trì đã cho phép, nhưng Kỷ Hoan cũng không dám thật sự ăn quá nhiều. Cậu vừa mới đếm rồi, trên mặt bánh kem có sáu quả dâu tây, cậu lén ăn luôn hai quả. Cái bánh kem này vừa được mang ra không lâu thì cậu đã “ngã” vào rồi, Phong Trì và Thời Anh hẳn cũng không đếm kỹ số lượng dâu.
Kỷ Hoan đưa tay che miệng khẽ ợ một cái.
Từ khi biến thành gương, khẩu phần ăn của cậu cũng nhỏ đi rất nhiều, ăn vài miếng là bụng căng phồng lên rồi.
Kỷ Hoan cúi đầu liếc nhìn bộ đồ ngủ màu đen bị dính bơ, trông vừa bẩn vừa thảm, bên tai lại vang lên tiếng bước chân. Cậu vừa ngẩng đầu đã thấy một nữ sinh mặc đồng phục nhân viên bước đến cạnh bàn, mặt mỉm cười, nói với Phong Trì và Thời Anh: “Hai anh, em giúp hai người dọn phần bánh kem này nhé. Có cần em đem cái gương nhỏ đi rửa luôn không?”
Vừa rồi cái gương nhỏ rơi vào bánh kem tuy động tĩnh không lớn, nhưng cũng không tránh khỏi mấy chị nhân viên trong tiệm thỉnh thoảng liếc mắt sang. Phong Trì và Thời Anh đều có gương mặt đủ sức chen chân vào giới giải trí, ngay cả khách khác cũng liên tục đưa mắt nhìn về phía này. Có hai ba người còn nhìn chằm chằm đến mức bánh kem đưa lên miệng rồi mà cũng không phát hiện.
Thời Anh nhìn cái gương bé xíu thảm thương kia, lập tức nhớ đến thói ở sạch của lão đại nhà hắn. Đến lúc đó lão đại chắc chắn sẽ không muốn mang theo một cái gương dính đầy bơ đi loanh quanh, nhiệm vụ này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn. Nhưng hiện tại đã có người giúp thì còn gì bằng. Thời Anh nhe răng cười, để lộ cả răng nanh: “Được……”
“Không cần.” Phong Trì cắt ngang lời Thời Anh, ánh mắt thản nhiên liếc hắn một cái, rồi nói với nữ sinh: “Đến lúc đó để tôi tự làm là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT