Phong Trì mỗi ngày đều sống theo một trình tự lặp lại như đúc: tám giờ sáng rời giường, đi vào phòng tắm rửa mặt. Hắn bình thản nhìn bản thân trong gương, thong dong cài từng chiếc cúc áo sơ mi. Nhưng vào đúng khoảnh khắc xoay người định rời đi, bước chân hắn đột ngột khựng lại. Ánh mắt lập tức bị hút chặt về phía một chiếc gương nhỏ đặt trong góc bồn rửa tay.

Đó là một chiếc gương tròn, to cỡ lòng bàn tay, không hề được trang trí bằng bất cứ chi tiết dư thừa nào, chỉ đơn giản là một cái khung giữ mặt gương cố định. Nhìn qua thì chỉ là một chiếc gương rất đỗi bình thường, nhưng theo ghi chép trong sách sử, thứ đồ chơi này lại không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nghe nói đó là... Kính Chiếu Yêu.

Thế giới hiện tại, con người và yêu tinh cùng tồn tại. Yêu tinh đội lốt người, lẩn khuất giữa xã hội loài người, bề ngoài hầu như không khác gì người bình thường. Trừ phi là  yêu quái cấp cao có thể nhìn ra nguyên hình của tiểu yêu nhờ áp chế đẳng cấp, còn lại thì... hoàn toàn bó tay.

Dĩ nhiên, sách sử còn ghi lại một phương pháp duy nhất  – đó là dùng kính chiếu yêu soi vào cơ thể người. Nếu là người thường, hình ảnh trong gương sẽ chẳng có gì thay đổi. Nhưng nếu là yêu tinh, trong gương sẽ hiện ra nguyên hình thật sự của nó.

Phong Trì liếc qua chiếc gương, hình ảnh phản chiếu lại chẳng khác gì bình thường. Cái gọi là “Kính chiếu yêu có thể soi ra nguyên hình của yêu tinh” – toàn là chuyện nhảm nhí.

Hắn đang định dời mắt đi, thì bỗng khựng lại lần nữa.

Cái gương này… sao trông có gì đó… là lạ?

Phong Trì vốn có tính ưa sạch sẽ, dù cái Kính Chiếu Yêu này bị vứt ở đây bấy lâu nay, thì bên ngoài vẫn luôn được giữ gọn gàng sạch sẽ. Nhưng hiện tại, dù nhiệt độ trong phòng tắm không hề thay đổi, mặt kính lại xuất hiện một lớp sương mỏng kỳ lạ. Theo bản năng, hắn đưa tay cầm lấy chiếc gương, ngón tay lập tức cảm nhận được hơi nước ẩm ướt phủ trên bề mặt.

Gương… thế mà lại có phản ứng.

Chiếc gương này chẳng lẽ… dính tà khí?

Phong Trì mím môi. Tuy món đồ chơi này lâu nay bị hắn xem như phế phẩm, nhưng dù sao cũng mang cái danh Kính Chiếu Yêu, cũng coi như một món bảo vật. Để thể hiện chút tôn trọng, hắn dùng ngón cái lau sạch lớp sương mờ, sau đó lấy khăn giấy lau kỹ lại một lần nữa, trả mặt kính về trạng thái trong suốt, bóng loáng như lúc đầu. Nhưng hắn lại phát hiện, nhiệt độ của gương… hình như càng lúc càng cao.

Phong Trì khẽ nhíu mày, lật qua lật lại quan sát kỹ, cuối cùng phát hiện ở mép gương có một… chấm đen.

Hắn đưa tay gõ nhẹ lên chấm đó – một tiếng “A!” khe khẽ vang lên.

Phong Trì: “?”

Ảo giác sao?

Sắc mặt hắn không đổi, lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc gương, rồi giả vờ như không có gì, nhẹ nhàng đặt nó trở lại chỗ cũ. Ánh mắt quét khắp phòng tắm một vòng, sau đó xoay người rời đi.

Trong gương, cậu che mặt suýt nữa la lên ngao ngao.

Người đàn ông kia không những lại gần mà còn sờ cả người cậu!

Lúc bị nhốt trong cái không gian kỳ quái kia, cảm giác cơ thể Kỷ Hoan trở nên vô cùng nhạy cảm. Khi thấy đối phương đưa tay lại gần, theo bản năng cậu muốn né sang bên. Nhưng tất nhiên, tránh không được. Đúng vào lúc Kỷ Hoan nghĩ mình sắp bị bàn tay to tướng kia túm chặt lấy eo, người đàn ông kia lại giống như... đang cầm một món đồ vật trên tay.

Cảm giác đó vô cùng kỳ lạ. Cậu như thể bị nhét trong một món đồ vật nào đó, mà lúc này món đồ đó lại bị người khác cầm lên. Rõ ràng lớp da thịt mềm mại trên cơ thể chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng được độ ấm và sự mềm mại từ lòng bàn tay đối phương.

Kỷ Hoan cúi xuống nhìn eo mình, cảm giác ấm áp mềm mại ấy như vẫn còn vương vấn trên da, khiến mặt cậu nóng bừng không chịu nổi.

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết vì sao người kia chỉ cầm món đồ vật mà lại như ôm eo cậu, nhưng… Kỷ Hoan vẫn thấy hơi ngại ngùng

Cậu dùng tay dụi dụi eo mình, cố gắng làm nguôi đi cảm giác nóng rực vừa rồi.

---

Kỷ Hoan bị kẹt ở nơi kỳ quái này rất rất lâu, lâu đến mức ánh sáng ban đầu của không gian cũng dần tối sầm trở lại. Cậu đã đếm đến hơn bốn vạn  – tính ra cũng không quá mười hai tiếng. Nhưng dựa vào con số đó, Kỷ Hoan lờ mờ đoán ra điều gì.

Có lẽ... lúc trước là ban ngày, giờ thì đã là ban đêm.

Nhưng suốt thời gian dài như vậy, cậu chẳng hề cảm thấy đói hay khát. Cũng không thể ra được bên ngoài.

Kỷ Hoan mở to mắt thở dài, mệt mỏi và bực bội .

Cũng đúng lúc ấy, cậu bỗng nghe thấy một âm thanh vang bên tai.

“Tích tích tích ——”

“Tích tích tích ——”

“Hệ thống đang khởi động lại, xin lưu ý chuẩn bị mở ra.”

“Kỷ Hoan, xin chào, chào mừng bạn đến với thế giới của 《Yêu Vật Hoành Hành》.”

Âm thanh điện tử khàn rè, giống như được phát ra từ máy caset cũ kỹ, mỗi một chữ đều nặng nề, lộn xộn, như bị bụi phủ dày đặc mà cố gắng phát ra. Chỉ vài câu ngắn ngủi mà nghe như có cảm giác đất trời đảo lộn. Nhưng điều khiến Kỷ Hoan để tâm hơn không phải là âm thanh kỳ dị đó, mà là bốn chữ —— Yêu Vật Hoành Hành.

Yêu Vật Hoành Hành*?

Đó chẳng phải là cuốn tiểu thuyết cậu vừa đọc đêm qua sao?!

Mắt Kỷ Hoan lập tức trợn tròn. Cậu có đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi cong đầy duyên dáng, giờ phút này lại vì kinh ngạc mà mở to như sắp rơi ra ngoài.

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Chẳng lẽ là do tối qua cậu mắng tiểu thuyết và cả tác giả quá nhiều, nên giờ gặp báo ứng?

Không đến nỗi thế chứ?!

Trong lòng Kỷ Hoan có chút hỗn loạn, thì giọng nói điện tử lại vang lên lần nữa.

“Thân phận của Kỷ Hoan:  Kính Chiếu Yêu.”

Kỷ Hoan: “???”

“Xin hãy cố gắng sống sót trong thế giới này. Nếu không, bạn sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai. Chúc bạn may mắn.”

Giọng nói vừa dứt, một tiếng “cụp” vang lên. Toàn bộ không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Không còn âm thanh nào, chỉ còn tiếng hít thở mỏng manh của Kỷ Hoan vang vọng khắp nơi.

Kỷ Hoan bắt đầu nhớ lại lời của giọng nói kia.

Nó nói… cậu là Kính Chiếu Yêu?

Trong tiểu thuyết 《Yêu Vật Hoành Hành》 đúng là có tồn tại Kính chiếu yêu, đó là một món cổ vật từ thời thượng cổ, là bảo vật mà nam chính công – thụ tìm kiếm suốt nhiều năm nhưng không tài nào có được. Kỷ Hoan nhớ rất rõ, món đồ chơi này đang được cất giữ trong nhà nhân vật phản diện – Phong Trì.

Vậy thì…

Người đàn ông vừa rồi, chính là Phong Trì?

Trong truyện có miêu tả về Phong Trì: hắn lớn lên vô cùng đẹp trai, mắt phượng, môi mỏng, cả người mang khí chất bẩm sinh lạnh nhạt cô độc. Hắn thích mặc sơ mi trắng và quần tây đen – kiểu phối đồ này gần như trở thành “biểu tượng hình ảnh” của hắn trong truyện. Dù Phong Trì là nhân vật phản diện, nhưng số người thích hắn không hề ít, Kỷ Hoan chính là một trong số đó.

Nhưng ai mà ngờ, kết cục của Phong Trì lại vô lý đến thế?

Kỷ Hoan bĩu môi. Trong lòng nghĩ, nếu có thể, cậu thật sự muốn kéo tên tác giả của 《Yêu Vật Hoành Hành》 đến trước mặt Phong Trì, tát cho vài phát rồi hỏi:

“Nhìn cái gương mặt hoàn hảo thế này mà cũng nỡ hạ thủ sao?!”

Tác giả truyện có hạ thủ hay không thì cậu không biết, nhưng nếu đổi lại là bản thân cậu – chắc chắn là không nỡ.

Gương mặt của Phong Trì, từng chi tiết đều khớp với hình tượng người đàn ông lý tưởng trong lòng cậu.

Nhìn người đàn ông đó vì một lý do vô lý nào đó mà hắc hóa, cuối cùng còn bị nam chính làm cho chết thảm… thật sự khiến người ta thấy quá mức oan ức.

Nhưng mà…

Nhìn lại tình cảnh hiện tại của mình, Kỷ Hoan bất đắc dĩ thở dài.

Hiện tại cậu chỉ là một cái gương. Cậu có thể làm gì?

Chẳng lẽ muốn để Phong Trì mỗi ngày ngắm gương chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play