“Lê Phụng, có thể nói lại lời vừa rồi không?”
“Có thể.” Lê Phụng trả lời với một dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng khi thực hiện lời nói đó, hắn không còn dứt khoát như vậy, trái lại lộ ra chút ngượng ngùng hiếm thấy.
Hắn mím môi, do dự bốn năm giây, mới chậm chạp nói: “Hề Ngọc Nhữ, em yêu anh.”
Thanh âm rất nhẹ, vang lên trong gian phòng trống trải và lộn xộn dường như không có chút trọng lượng nào, nhưng Hề Ngọc Nhữ nghe rất rõ ràng. Nương theo ánh sáng mờ nhạt, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy đôi mắt của Lê Phụng ẩn trong bóng tối, trong mắt hắn chỉ có ảnh ngược của anh, không còn bất kỳ thứ gì khác.
Nhìn anh đăm đăm, như thể đang truy vấn.
Hề Ngọc Nhữ kéo ghế, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dùng lòng bàn tay nóng hổi của mình áp lên gương mặt Lê Phụng, từng chút từng chút lau đi vệt ẩm ướt còn sót lại. Vết chai trên lòng bàn tay chạm lên gò má mềm mại của hắn, tạo ra một xúc cảm kỳ diệu, khiến người ta muốn đến gần thêm một chút.
Anh dùng một thanh âm rất nhẹ đáp lại lời này: “Lê Phụng, anh cũng yêu em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT