Khi Lê Phụng một mình trở lại căn nhà ở nam Tây Giang, một mình nằm trên chiếc giường đôi, hắn mới muộn màng nhận ra mới rồi vừa xảy ra chuyện gì. Hắn cho rằng khi đó mình đã hành động và nói chuyện theo bản năng, đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy, chưa từng có tiền lệ.
Kinh nghiệm quá vãng đã dạy cho hắn biết, một việc nào đó nếu không phân tích một cách lý trí trước khi hành động, thường sẽ không đạt được kết quả hoàn mỹ, thậm chí khó mà có được kết quả tốt. Nhưng lần này Lê Phụng bất ngờ gặp may —— Hề Ngọc Nhữ cũng yêu hắn.
“Cũng”, “yêu hắn” – cần phải nhấn mạnh hai từ này.
Sau khi nhận thức được điều này, một niềm vui sướng và hạnh phúc lớn lao xuyên thấu người hắn, lan tràn như dòng máu chảy khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy toàn bộ sự chán chường, bực bội, khó chịu tích tụ trong suốt hai mươi mấy năm qua đều hóa thành hư không.
Hắn muốn làm gì đó, vậy nên xuống giường, đi vào phòng thay đồ. Hề Ngọc Nhữ trước khi đi đã dọn một ít hành lý, nhưng va li có giới hạn, vẫn còn rất nhiều thứ để lại đây.
Trái với nhận thức của Hề Ngọc Nhữ, bản thân Lê Phụng có cảm xúc, chỉ là cường độ mạnh yếu khác nhau, và hết thảy đều được khắc ghi trong ký ức. Mà ký ức tồn tại trên những món đồ mang tính biểu tượng.
Những bộ quần áo treo trong phòng để đồ, những vật dụng thuộc về Hề Ngọc Nhữ chưa bị dọn dẹp, chính là những mảnh nhỏ ký ức tạo thành cảm xúc của Lê Phụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play